Biên tập: Đi đâu đấy
Đến giờ ăn trưa, Mạnh Thường hỏi hai đứa con muốn ăn gì.
Mạnh Xuân đáp:
"Con sao cũng được, để xem Mộng Mộng muốn ăn gì."
Mạnh Cẩn không do dự nói ngay:
"Thế thì đi ăn KFC đi!"
Vậy là cả ba người cùng đến cửa hàng KFC ở khu vui chơi – cũng chính là nơi mà Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lần đầu gặp nhau.
Cửa hàng KFC hôm ấy đông nghịt khách, bên trong đã không còn chỗ, chỉ còn vài bàn trống dưới mái che bên ngoài.
Mạnh Cẩn nhanh chóng tìm một chiếc bàn trống, kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra, vừa chơi game bắn bóng vừa đợi bố và anh trai mang đồ ăn về.
Chẳng bao lâu, Mạnh Thường và Mạnh Xuân bê khay đồ ăn tới.
Mạnh Xuân đặt trước mặt em gái món khoai tây chiên và khoai nghiền mà cô thích nhất, rồi lấy thêm một chiếc burger gà cay thơm lừng cho cô, cuối cùng còn đặt một cốc Coca gần tay cô.
Lúc này, Mạnh Cẩn vẫn đang bận hoàn thành ván game, không rảnh tay cầm burger, chỉ nhón từng miếng khoai tây chiên ăn trước.
Cô ăn khoai tây chiên mà không thể thiếu tương cà.
Theo lời của Mạnh Cẩn:
"Khoai tây chiên mà thiếu tương cà thì chẳng còn hồn nữa."
Ngược lại, Mạnh Xuân chưa bao giờ ăn khoai tây chiên với tương cà.
Dẫu vậy, mỗi lần đi ăn KFC, cậu đều giúp em gái bóp tương cà ra tấm giấy lót dầu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi bóp tương cà ra giấy, Mạnh Xuân nói:
"Tương cà của em đây."
Mạnh Cẩn lúc này mới lấy một miếng khoai chấm tương, nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình, chỉ dựa vào cảm giác mà chấm, thế nên chấm hụt suốt.
Nhìn bộ dạng của cô, Mạnh Xuân thở dài, bất đắc dĩ cầm lấy khoai từ tay cô, chấm tương cà rồi đưa lên miệng em gái.
Mạnh Cẩn thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc từ anh trai, há miệng đón lấy khoai chiên cậu đút.
Mạnh Thường ngồi bên cạnh nhìn con gái mình được cưng chiều đến mức không cần tự lo liệu, không nhịn được lên tiếng:
"Mộng Mộng, con lớn rồi đấy, sao còn để anh trai đút?"
Mạnh Cẩn lúc này gần hoàn thành trò chơi, khẽ nhoẻn miệng cười, đáp lời bằng vẻ mặt vô cùng chính đáng:
"Con biết làm sao được, là anh ấy chiều con mà!"
Mạnh Xuân bị câu nói của em gái làm cho dở khóc dở cười, bất lực nhưng đầy chiều chuộng:
"Đúng, là lỗi của anh."
Mạnh Thường thở dài, lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!