Ăn sáng xong vừa kịp lúc giáo viên dạy đàn đến nhà, Mạnh Thường dẫn hai đứa nhỏ dọc theo hành lang đến phòng đàn ở phía đông.
Trong phòng có ba cây đàn màu đen xa xỉ.
Mạnh Thường nói với giáo viên piano: "Thầy Ứng, đây là con nuôi của tôi
-Mạnh Xuân, từ nay cháu sẽ học đàn cùng Mộng Mộng, phiền thầy nhọc lòng rồi, học phí tôi sẽ trả đủ cho thầy."
Ứng Uy cười nói: "Được, Mộng Mộng có nhiều bạn sẽ càng hứng thú học hơn."
"Vậy hai đứa nhỏ này giao cho thầy." Mạnh Thường nhẹ giọng nói, "Tôi còn có việc phải ra ngoài."
Ứng Uy trả lời anh: "Anh cứ đi đi."
Trong lúc hai người lớn đang nói chuyện, Mạnh Cẩn đã kéo Mạnh Xuân ra nghịch đàn.
Cô bé nắm lấy tay cậu đặt lên phím đàn, dạy cậu chơi từng nốt một.
Mạnh Xuân dù bị bé kéo ngón tay nhưng vẫn ngoan ngoãn để bé chơi, giai điệu hơi méo mó cứ vậy mà phát ra.
Đợi đến khi Mạnh Thường lái xe đi, Mạnh Cẩn không chỉ Mạnh Thường nữa, cô nhóc sung sướng muốn chạy ra sân chơi.
Ứng Uy không giận mà chỉ bình tĩnh hỏi cô bé: "Mấy ngày nữa là tới tiệc sinh nhật rồi, Mạnh Cẩn không muốn chơi đàn piano sao?"
Mạnh Cẩn lập tức ngoan ngoãn trở lại với cây đàn.
Ứng Uy đặt bé ngồi vững lên ghế, nói: "Đầu tiên hãy chơi lại bài "Ngôi sao nhỏ" mà hôm trước thầy chỉ em nhé."
Mạnh Cẩn liền ra dáng chuẩn bị chơi đàn.
Mặc dù giữa chừng có sai một đoạn nhưng bé không hề tỏ ra luống cuống chút nào, mặt không đổi sắc tiếp tục chơi, tố chất tâm lý mạnh đến độ không thể nói hết bằng lời.
Sau khi chơi xong, Ứng Uy mới đánh giá: "Còn lâu mới được, đoạn giữa còn sai lỗ chỗ, nếu không chăm chỉ, kế hoạch chơi piano vào dịp sinh nhật tới có thể phải hủy đấy."
Mạnh Cẩn chớp mắt, cụp đuôi nói với Ứng Uy: "Thầy ơi, thầy dạy em đi mà, em nhất định sẽ nghiêm túc luyện tập."
Trước khi dạy Mạnh Cẩn, Ứng Uy hỏi Mạnh Xuân: "Mạnh Xuân đã từng học piano chưa?"
Mạnh Xuân liếc Mạnh Cẩn, không biết đang suy nghĩ gì lại lắc đầu: "Chưa ạ."
Ứng Uy nhẹ giọng nói: "Chốc nữa thầy sẽ dạy em nhạc lý trước nhé, chúng ta phải hiểu về piano trước đã rồi mới học cách chơi nó."
Mạnh Xuân trả lời: "Được ạ."
Sau khi Ứng Uy chỉ Mạnh Cẩn học xong, để cô bé tự luyện tập mới tới dạy Mạnh Xuân, cho cậu học lại từ đầu.
Bất ngờ là Mạnh Xuân tiếp thu rất nhanh, giống như rất có thiên phú trong phương diện này.
Rất nhanh đã đến giờ giải lao, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đứng bên cây đàn, Mạnh Cẩn đang chỉ Mạnh Xuân chơi bài "ngôi sao nhỏ" bé mới học.
Ứng Uy tận mắt nhìn Mạnh Xuân dùng ngón trỏ ấn lên phím đàn, mặc dù tốc độ dùng ngón trỏ khá chậm, tiết tấu bị rời rạc nhưng Ứng Uy lập tức nhận ra, Mạnh Xuân chơi không sai một nốt nào.
Nếu không phải học trước thì trí nhớ cũng phải thuộc dạng quá tốt, chỉ nhìn một lần đã có thể nhớ chính xác từng âm tiết.
Vừa mới kết thúc buổi học, Mạnh Cẩn đã lao như bay ra ngoài.
Ứng Uy đứng ở cửa phòng đàn dặn dò Mạnh Cẩn: "Mạnh Cẩn đừng ham chơi quá, nhớ dành thời gian tập đàn lần sau đến lớp thầy sẽ kiểm tra bài "ngôi sao nhỏ" đó, nhưng nếu lại mắc lội phải bị phạt."
Mạnh Cẩn cất cao giọng đáp: "Dạ thầy! Em nhất định sẽ không đánh sai một nốt nào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!