Chương 29: (Vô Đề)

Biên tập: Đi đâu đấy

Mạnh Cẩn không hiểu vì sao mình lại không rẽ ở ngã tư, mặc dù chỉ cần rẽ một cái là có thể về gần đến nhà.

Nhưng cô cứ thế lao thẳng qua đường, như một con thú lạc lối, chỉ biết mải miết tiến về phía trước.

Cô thậm chí quên mất rằng mình nên báo cảnh sát ngay lập tức.

Trong đầu Mạnh Cẩn chỉ toàn những lời nói của người bạn hôm qua, rằng những kẻ đó có thể mang theo dao.

Nếu họ có dao thì sao?

Liệu anh trai có bị chúng đâm không?

Nếu như anh trai…

Nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy Mạnh Cẩn, khiến cô khóc tới nỗi không thể thở nổi.

Cho đến khi đến ngã tư tiếp theo, Mạnh Cẩn nhìn thấy một chú cảnh sát đang làm nhiệm vụ.

Cô như thấy được cọng rơm cứu mạng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lập tức phanh xe và nhảy xuống.

Mạnh Cẩn vứt chiếc xe đạp xuống vệ đường, cả cốc trà sữa mà Mạnh Xuân mua cho cô cũng đổ ra đất.

Nhưng cô không còn tâm trí nào để quan tâm đến chúng nữa.

Cô loạng choạng chạy đến trước mặt một viên cảnh sát đứng bên đèn giao thông.

Trước khi bắt đầu nói, cô hít một hơi thật sâu, nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt.

Viên cảnh sát thấy cô khóc lóc thảm thiết, lập tức hỏi: Có chuyện gì vậy?

Mạnh Cẩn chỉ tay về hướng mình vừa đến, nghẹn ngào nói:

"Anh trai… anh trai cháu đang bị một bọn côn đồ bắt nạt…"

Chú cảnh sát ơi, cô khóc lóc cầu xin,

"Xin hãy cứu anh trai cháu! Làm ơn cứu anh ấy…"

Viên cảnh sát lập tức thông báo tình hình qua bộ đàm, rồi nhảy lên xe mô tô, chở Mạnh Cẩn lao nhanh về hướng mà cô chỉ.

Một viên cảnh sát khác cũng lập tức theo sau.

Khi họ đến hiện trường, Mạnh Xuân vừa lúc bị tên tóc đỏ đá vào bụng, ngay sau đó lại bị đấm vào mặt.

Mạnh Cẩn kinh hoàng, mắt mở to, thảng thốt kêu lên: Anh!

Cô nhảy xuống xe mô tô của cảnh sát, lao về phía Mạnh Xuân

Hai viên cảnh sát cũng nhanh chóng chạy đến, chặn lại bọn côn đồ đang định bỏ chạy, với giọng nghiêm khắc yêu cầu chúng phải đứng yên.

Mạnh Cẩn chắn trước người Mạnh Xuân, khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như mưa rào.

Cô khóc đến mức thở không ra hơi, chỉ biết lặp đi lặp lại hai từ anh và xin lỗi.

Mạnh Xuân thấy em gái khóc thương tâm như vậy, lòng đau như cắt, cậu đưa tay đầy thương tích lên lau nước mắt cho cô, nhưng cô lại nắm chặt tay cậu, không chịu buông.

Viên cảnh sát đã liên lạc với đồn công an, rất nhanh chóng, các cảnh sát đã đến hiện trường, đưa tất cả mọi người về đồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!