Biên tập: Đi đâu đấy
Sau khi về đến nhà, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân bỏ cặp sách xuống rồi vào phòng tắm rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn và bắt đầu dùng bữa tối.
Ăn xong, Mạnh Xuân kéo Mạnh Cẩn lên phòng học ở tầng ba để học bài.
Mạnh Cẩn, người chỉ muốn xem tivi và chơi điện thoại, tự dưng bị ép ngồi vào bàn học, cùng anh trai làm bài tập.
Một lúc sau, khi đang xoay bút nhìn vào bài tập toán, Mạnh Cẩn chợt nhớ lại, trên đường về nhà, anh trai cô chắc hẳn đã chụp được bức ảnh bầu trời lúc hoàng hôn. Cô đưa mắt nhìn chiếc điện thoại mà Mạnh Xuân để trên cạnh, rón rén đưa tay chạm vào.
Đúng lúc cô chuẩn bị lấy điện thoại của cậu thì một bàn tay đột ngột phủ lên tay cô, giữ chặt lại.
Mạnh Xuân quay đầu nhìn cô, với giọng điệu của một người anh trai nghiêm khắc ra lệnh: "Làm bài xong rồi hãy chơi điện thoại."
Nói xong, cậu lấy chiếc điện thoại từ tay cô và đặt nó sang một bên.
Mạnh Cẩn bĩu môi, miễn cưỡng đáp lại: "Vầng."
Sau khi hoàn thành các bài tập mà Mạnh Xuân giao, Mạnh Cẩn nhân lúc cậu đang kiểm tra bài của cô, liền lấy điện thoại của cậu, mở album ảnh và dò tìm bức ảnh hoàng hôn mà cô nhớ rõ cậu đã chụp.
Tuy nhiên, cô không thấy bức ảnh bầu trời mà chỉ nhìn thấy bức ảnh chụp bóng đổ trên mặt đất, một mảng tối đen kịt, chẳng hề đẹp chút nào.
Cô nhíu mày hỏi cậu: "Anh, trên đường về nhà không chụp bầu trời sao?"
Cô nhớ rõ là ngay khi cô khen bầu trời đẹp, cậu đã dùng điện thoại chụp lại một bức ảnh. Mạnh Xuân, đang cầm bút và gạch lại bước giải bài, nghe vậy, tay khựng lại một chút.
Cậu chớp mắt, trả lời một cách tự nhiên: "Chắc không chụp được, lúc đó anh chụp xong rồi vội cất điện thoại ngay."
Mạnh Cẩn giơ điện thoại lên cho anh xem, chỉ vào bức ảnh mới nhất trong album, thắc mắc: "Cái này chụp dưới đất mà."
Mạnh Cẩn nhìn bức ảnh về hai cái bóng của họ, không chút bối rối, bình thản nói dối: "Chắc là lúc thu tay lại sớm quá."
Họ đều dùng cùng một kiểu điện thoại giống nhau, Mạnh Cẩn biết là chức năng chụp ảnh có độ trễ, sau khi nhấn nút chụp thì phải đợi một hai giây nữa mới chụp được. Vì vậy, cô không nghi ngờ gì cả. Cô chỉ tiếc nuối vì không chụp được bức ảnh bầu trời rõ đẹp.
"Đừng tiếc nữa, đi làm bài tập đi" Mạnh Xuân nói, "Lại đây xem thử bài nào sai."
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn bước lại gần cậu.
Mạnh Xuân dùng bút chỉ vào một câu hỏi sai trong bài chọn đáp án của cô: "Công thức viết bên cạnh là đúng rồi, tính lại xem kết quả là 25 hay 30."
Mạnh Cẩn tính lại một lần nữa, lúc này mới phát hiện mình đã chọn sai đáp án vì tính sai kết quả.
Cô thở dài tiếc nuối: "Sao mình lại chọn 25 nhỉ?"
Mạnh Cẩn cười hỏi: "Sao không hỏi anh?"
Mạnh Xuân kiên nhẫn giải thích lại cho cô những câu làm sai, nhắc nhở cô lần sau phải cẩn thận hơn, nếu câu nào cô không biết làm thì sẽ giải thích cho cô đến khi cô hiểu rõ rồi mới cho cô đi chơi.
Sau khi học xong, Mạnh Cẩn chuẩn bị đi xem tivi.
Khi xuống cầu thang, cô gọi điện cho bố.
Mạnh Thường nhanh chóng bắt máy.
Mạnh Cẩn không vòng vo, nói thẳng: "Bố, bố giúp con và anh trai sắp xếp một tài xế để đưa đón chúng con đi học đi."
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Mạnh Thường cảm thấy có chút bất thường, nhưng lúc này ông đang bận trao đổi với diễn viên chính trong đoàn phim vì cảm xúc của diễn viên ấy không đúng, khiến cảnh quay cứ mãi không thể thực hiện được, cần ông can thiệp để chỉ đạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!