Chương 26: (Vô Đề)

Biên tập: Đi đâu đấy

Giờ nghỉ trưa, Mạnh Cẩn gục đầu trên bàn ngủ một giấc ngắn.

Trong khi cô đang say giấc, Mạnh Xuân, ngồi bên cạnh, lặng lẽ dùng bút vẽ lại hình ảnh em gái mình đang gục trên bàn ngủ.

Nét vẽ của cậu mềm mại, tự nhiên, tạo nên một khung thoại nhỏ trên giấy.

Trong khung thoại, cậu viết: "Ừm, anh nghe lời em."

Buổi chiều, lớp học chính thức bắt đầu.

Nhưng vì mới khai giảng, ai nấy vẫn chưa thoát khỏi sự lười biếng sau kỳ nghỉ, khó mà tập trung ngay vào bài giảng. Nhiều bạn thậm chí còn ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt díp lại vì buồn ngủ.

Mạnh Cẩn thì không đến mức như vậy, có lẽ vì cô đã tranh thủ nghỉ trưa rất đầy đủ.

Tuy không buồn ngủ, nhưng cô vẫn chẳng thể tập trung vào bài giảng của giáo viên Ngữ văn. Quá chán nản, cô đành nghịch ngợm vẽ nguệch ngoạc lên sách giáo khoa.

Tư thế ngồi của cô cũng lười biếng, gần như sắp nằm bò lên bàn.

Chợt, một chiếc bút xuất hiện trong tầm mắt cô.

Mạnh Xuân dùng đầu bút nhẹ gõ vào mép sách cô.

Mạnh Cẩn quay đầu nhìn cậu, thì thấy cậu cũng đang nghiêng đầu nhìn mình. Cậu khẽ hất cằm, ra hiệu cô nhìn lên bảng và tập trung nghe giảng.

Bị anh trai bắt quả tang khi đang lơ đễnh, Mạnh Cẩn đành ngoan ngoãn ngồi thẳng lại, nâng mặt lên nhìn lên bảng.

Mạnh Xuân không nói gì, cầm lấy một cuốn sổ từ bàn cô, rồi đưa cho cô, ra hiệu rằng vừa nghe vừa ghi chú. Không còn cách nào khác, Mạnh Cẩn đành phải cầm bút ghi lại bài giảng, dù lòng chẳng chút hứng thú.

Thế là nhờ Mạnh Xuân "kéo" đi, Mạnh Cẩn miễn cưỡng vượt qua hai tiết học buổi chiều.

Đến giờ nghỉ giữa các tiết, bạn ngồi bàn trước là Cao Manh vừa đứng lên thì Mạnh Cẩn cũng ngẩng đầu dậy, hỏi ngay: "Cao Manh, cậu định đi vệ sinh hả?"

Cao Manh ngơ ngác nhìn cô, rồi gật đầu. "Tớ đi cùng nhé, tớ cũng muốn đi."

Cao Manh thoáng bối rối nhưng cũng vui vẻ đồng ý.

Cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy được quan tâm, vì đã lâu rồi không có ai chủ động đi vệ sinh cùng cô như vậy.

Mạnh Cẩn chủ động khoác tay Cao Manh, vừa đi vừa nói cười, cùng nhau rời khỏi lớp và đi dọc hành lang đến nhà vệ sinh.

Cô khẽ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Tớ không ngờ cậu và Ân Khoan lại là bạn thân đấy…"

Chưa dứt lời, Cao Manh đã vội vàng phủ nhận: "Không phải đâu, tớ với cậu ấy không thân…"

"Hả?" Mạnh Cẩn ngạc nhiên, chớp mắt rồi hỏi tiếp: "Không thân sao cậu ấy biết cậu thích ăn gì?"

Cao Manh chỉ im lặng, không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc đó, đến lượt Mạnh Cẩn vào nhà vệ sinh.

Cao Manh nhắc cô: "Đến lượt cậu rồi."

Mạnh Cẩn liền quay người lại, không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi cả hai từ nhà vệ sinh quay về, vừa tới cửa lớp, Mạnh Cẩn đã thấy Ân Khoan đang đứng nói chuyện với Mạnh Xuân và Tùy Ngộ An ở phía cửa sau lớp học.

Cô định kéo Cao Manh đi tiếp, nhưng Cao Manh lại bất ngờ dừng bước, nhỏ giọng nói: "Tớ về chỗ trước nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!