Biên tập: Ross
Bạn Mộng 14
Những người xung quanh đi qua đều nhìn về phía trung tâm vụ ẩu đả.
Một bên là một chàng trai ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, diện mạo cũng rất ổn, trông như một học sinh trung học chuẩn bị nhập học.
Bên kia là một gã tóc nhuộm đỏ chói, mũi đeo khuyên, tay đầy hình xăm, trang phục lủng lẳng dây xích và rách nát, rõ ràng là một tên du côn chuyên gây sự trên phố.
Dù ai nhìn vào cũng sẽ lập tức có cảm tình với bên của Mạnh Xuân.
Tuy nhiên, lúc này, chàng trai kia đang chiếm ưu thế, còn tên tóc đỏ đang bị anh ta dẫm lên tay, vừa xin lỗi vừa nhăn nhó. "Anh bạn… thật sự xin lỗi, tôi không biết cô ấy là em gái của anh, anh thả chân ra được không? Ôi đau quá… đau quá…"
Ngay khi Mạnh Xuân vừa dời chân khỏi tay tên tóc đỏ, hai người khác đột ngột chạy đến. Trang phục của họ cũng giống tên tóc đỏ, một người tóc vàng, người còn lại tóc xanh. "Anh Lãng, ai dám động vào anh?"
Tóc vàng bỗng nhiên hét lên, "Đánh chết thằng kia!"
Tên tóc đỏ lúc nãy mới nhận thua, giờ có thêm đồng bọn, hắn lại càng mạnh miệng hơn.
Hắn nâng tay bị Mạnh Xuân dẫm lên, run rẩy chỉ vào Mạnh Xuân, miệng đầy lời thô bạo: "Con mẹ nó, làm gì hắn đi!"
Tóc vàng và tóc xanh như nghe lệnh, lao ngay vào phía Mạnh Xuân mà không hề do dự.
Mạnh Xuân sợ làm hại đến Mạnh Cẩn, lập tức đẩy cô ra phía sau, nhưng bản thân lại không tránh kịp cú đấm của tóc vàng. Đối phương ra tay rất mạnh, khiến mặt trái của Mạnh Xuân đau nhói dữ dội.
Mạnh Cẩn không ngờ rằng mình chỉ muốn mua một cuốn sổ, cuối cùng lại rơi vào tình huống căng thẳng như vậy.
Cô không sợ gì cả, duy nhất lo lắng là Mạnh Xuân sẽ bị đánh. Dù sao đối phương đông người, một chọi ba làm sao mà thắng được.
Mạnh Cẩn tuy nghịch ngợm từ nhỏ nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện đánh nhau như thế này. Cô vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, lại có Mạnh Xuân bên cạnh bảo vệ, hai anh em đi qua bao năm tháng êm đềm.
Chính vì vậy, giờ đây Mạnh Cẩn chỉ có thể đứng ngây ra một chỗ, không biết phải làm gì.
Còn những phụ huynh đi qua, thấy cảnh đánh nhau, vội vàng kéo con mình tránh xa, không ai dám đứng ra giúp đỡ.
Mạnh Xuân tuy mạnh mẽ nhưng một mình bị ba người bao vây, cũng khó tránh khỏi bị đánh.
Khi Mạnh Cẩn đầu óc trống rỗng, không biết có nên gọi 110 hay tìm bảo vệ trường, thì bỗng dưng một giọng nói quen thuộc của Ân Khoan vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
"Đ.M! Là thằng choá nào dám bắt nạt anh Xuân của tao!" Cậu nói xong, đá một cú vào tên tóc vàng, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Theo sau Ân Khoan, còn có Tuỳ Ngộ An, người luôn chín chắn và trưởng thành trong mắt Mạnh Cẩn.
Với sự xuất hiện của Ân Khoan và Tuỳ Ngộ An, Mạnh Xuân cuối cùng cũng thoát khỏi sự bao vây của ba kẻ kia.
Cuộc ẩu đả nhanh chóng kết thúc như một tín hiệu giao thông bị đánh bại (tóc đỏ vàng xanh giống cột đèn giao thông á mấy bà).
Tên tóc đỏ nhận thấy tình hình không ổn, vội vã dẫn theo tóc vàng và tóc xanh, quay đầu bỏ chạy.
Ân Khoan nhặt chiếc ba lô bị cậu ném xuống đất, đeo lên vai, khẽ chạm vào khóe miệng đang chảy máu, "hít" một tiếng rồi hỏi Mạnh Xuân: "Sao thế?"
Mạnh Xuân không vội trả lời, mà quay đầu tìm Mạnh Cẩn.
Nhìn thấy cô đứng an toàn ở đó, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi mỉm cười với cô.
Nhưng cậu đã quên mất mặt và miệng của mình bị thương, vừa cười đã chạm phải khiến vết thương đau nhói.
Mạnh Cẩn nhìn thấy cậu cười nửa chừng rồi cau mày, tay khẽ chạm vào vết thương, lòng bất giác cảm thấy nghẹn ngào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!