Biên tập: Đi Đâu Đấy
Mạnh Cẩn đã ngủ say suốt cả chuyến hành trình.
Cho đến khi xe dừng lại trong sân nhà, cô mới từ từ thức giấc. Chiếc tai nghe vốn được đeo bên tai đã rơi ra, nhưng chiếc tai nghe còn lại trên tai Mạnh Xuân vẫn ngoan ngoãn yên vị.
Mạnh Cẩn mở cửa xe, bước xuống và uể oải vươn vai dưới ánh nắng mặt trời.
Chính vào khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy một cơn đau nơi thắt lưng. Cảm giác này rất giống với những cơn đau mà cô đã từng cảm nhận trước kỳ kinh nguyệt lần đầu vào tháng trước.
Một linh cảm chẳng lành chợt trào dâng, cô liền vội vã chạy lên lầu.
Mạnh Xuân và Mạnh Thường nhìn nhau, ánh mắt đầy thắc mắc, không sao hiểu nổi tại sao cô lại bỗng dưng vội vã như vậy.
Mạnh Cẩn phóng một mạch về phòng, lấy đồ rồi đi ngay vào phòng tắm.
Quả thật, đúng như cô đoán.
Không chần chừ, cô quyết định tắm ngay lập tức.
Mạnh Xuân theo cô lên lầu ba, phát hiện phòng cô mở toang nhưng không ai ở đó, chỉ có ánh đèn trong phòng tắm sáng lấp lánh và tiếng nước rơi tí tách vang vọng.
Cậu quay trở lại phòng mình, suy nghĩ một hồi, bỗng nhận ra một điều gì đó.
Mạnh Xuân đứng dậy, xuống lầu, rót nước vào ấm đun rồi pha cho Mạnh Cẩn một tách nước đường đỏ.
Mạnh Cẩn tắm xong, thay đồ và cảm thấy tươi mới, bước ra khỏi phòng tắm. Khi cô vừa bước vào phòng, ánh mắt cô dừng lại trên bàn, nơi Mạnh Xuân đang ngồi, trước mặt anh là một ly thủy tinh, trong đó nước đường đỏ vẫn còn hơi nóng bốc lên.
Cô ngạc nhiên, tay còn cầm khăn lau tóc, hỏi:
"Anh sao biết được em đến kỳ rồi?"
Cậu suy ngẫm lại từng chi tiết. Cô xuống xe, vươn vai, rồi bỗng dừng lại, một điều gì đó không ổn ngay từ khoảnh khắc ấy. Cô nhăn mày, rồi bước nhanh lên lầu. Cậu theo sau, nhưng khi lên đến phòng, cậu thấy cửa phòng mở toang, trong phòng không có ai, còn tủ quần áo thì cũng mở ra.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen nghe rõ ràng. Điều gì khiến cô vội vã như vậy để phải tắm gấp…
Mạnh Xuân chỉ nghĩ ra một khả năng duy nhất, đó là kỳ kinh nguyệt của cô đến.
Cậu còn nhớ rõ hôm nay mình đã sơ suất trong việc chăm sóc cô, lúc ăn trưa, cô đã ăn một cây kem dâu.
Cậu lo cô sẽ cảm thấy đau đớn vào buổi tối.
Mạnh Xuân không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lặng lẽ xé bao bì miếng giữ ấm và nói: Lại đây.
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn tiến lại gần, ngồi xuống giường.
Cô tùy ý để khăn lên ghế, hai tay chống sau lưng, thư giãn để Mạnh Xuân dán miếng giữ ấm lên bụng dưới của cô qua lớp áo.
Sau khi dán xong, Mạnh Xuân đứng dậy và đi ra ngoài.
Không lâu sau, cậu quay lại cầm theo chiếc máy sấy tóc.
Cậu cắm máy sấy vào ổ điện bên cạnh giường, vừa điều chỉnh nhiệt độ gió, vừa nhìn cô và nói:
"Em tự sấy tóc được không?"
Mạnh Cẩn nhăn mặt, lẩm bẩm:
"Em không thích tự làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!