Biên tập: Đi Đâu Đấy
Vừa bôi xong dầu thuốc cho Mạnh Xuân xong, Mạnh Xuân liền nhắc nhở:
"Em hứa rồi, anh chơi trống cho em xem thì em phải đàn nửa tiếng đấy."
Mạnh Cẩn, lúc này vừa đứng dậy định vào nhà vệ sinh rửa tay, lập tức chun mũi, bực bội nói:
"Sao anh không thể quên chuyện này đi được à?"
Mạnh Xuân ngồi trên sofa, chậm rãi kéo áo phông xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nhẹ:
"Trí nhớ anh tốt lắm, quên không nổi đâu."
Mọi chuyện liên quan đến em, anh càng không thể quên.
Biết không thoát được, Mạnh Cẩn đành miễn cưỡng đáp:
"Được rồi, để em đi rửa tay đã."
Mạnh Xuân yên lặng ngồi trong phòng khách chờ cô rửa tay xong, sau đó cùng cô lên tầng ba.
Lần này, Mạnh Cẩn không quên mang theo điện thoại. Đến phòng đàn, cô đặt điện thoại lên cây piano rồi ngồi xuống, bắt đầu chơi một bản nhạc trình độ bậc tám.
Mạnh Xuân đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe từng nốt nhạc vang lên, ánh mắt dõi theo từng động tác của cô.
Trong suốt nửa giờ sau, âm thanh du dương của piano tràn ngập căn phòng, hòa quyện trong không khí, trong trẻo và dễ chịu.
Mạnh Xuân cúi mắt nhìn Mạnh Cẩn chăm chú chơi đàn.
Dáng vẻ nghiêm túc, đôi mắt sáng trong, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng—tất cả như một bức tranh hoàn mỹ.
Đôi tay thon dài, ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn đen trắng, tựa như cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn giữa vườn hoa âm nhạc, mang theo một làn gió nhẹ thoảng qua.
Nhưng chính làn gió ấy lại vô tình khẽ thổi vào tim cậu.
Mạnh Xuân chỉ lặng lẽ nhìn cô như thế, mà trái tim đã đập loạn nhịp, rung lên từng hồi trong lồng ngực, như muốn vỡ tung.
Mạnh Cẩn chìm đắm trong từng nốt nhạc, tập trung chơi trọn vẹn mọi bản nhạc trình độ bậc tám.
Thời gian cũng trôi qua theo giai điệu nhẹ nhàng ấy, tan biến vào không gian tự lúc nào không hay.
Đến khi Mạnh Cẩn ngừng tay, thời gian đã vượt xa nửa tiếng. Cô nhấc tay khỏi phím đàn, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Xuân, định hỏi xem mình chơi thế nào, mong nhận được một lời khen từ cậu.
Nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu, ánh mắt cô bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm, đen láy của cậu, như thể bị kéo vào một xoáy nước cuốn đi không kịp phản ứng.
Trái tim cô chợt rơi thịch một nhịp, cảm giác mất trọng lượng lan khắp lồng ngực, đến cả hơi thở cũng khựng lại.
Giây tiếp theo, Mạnh Cẩn mơ màng chớp mắt, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Mạnh Xuân, giọng đầy thắc mắc:
"Anh? Anh nghĩ gì vậy?"
Mạnh Xuân bị kéo về hiện thực.
Cậu bình tĩnh đáp, giọng điềm nhiên:
"Không nghĩ gì cả, chỉ là nghe rất nhập tâm thôi."
Mạnh Cẩn lập tức bật cười, giọng nói đầy vui vẻ và hài lòng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!