Biên tập: Ross
Bạn mộng 09
Vì em gái yêu cầu, Mạnh Xuân đành phải mặc bộ đồ bóng rổ mà cậu quý như báu vật.
Sau đó, hai anh em cùng nhau ra ngoài. Khi Mạnh Cẩn được Mạnh Xuân chở xe đạp đến trung tâm thương mại, Hạ Mẫn Mẫn vẫn chưa tới.
Mạnh Xuân liền đứng trước cổng trung tâm chờ cùng cô. Gần 9 giờ sáng, mặt trời càng lúc càng gay gắt, ánh sáng chói chang làm Mạnh Cẩn nheo mắt lại, vô thức nhíu mày.
Thấy vậy, Mạnh Xuân giơ tay che ánh nắng trước trán cô, giúp cô khỏi bị chói mắt.
Một lát sau, Mạnh Cẩn tìm ra cách tránh nắng hiệu quả hơn.
Cô kéo tay cậu xuống, rồi tựa vào sát bên, cả người trốn vào trong bóng của cậu, giọng điệu ra vẻ đương nhiên:
"Anh đừng có nhúc nhích đấy!"
Mạnh Xuân bị cô nắm lấy tay, đầu ngón tay bỗng như bốc lên từng ngọn lửa nhỏ, nóng rực đến cháy bỏng.
Những ngọn lửa ấy dường như men theo mạch máu lan đến tim, khiến tim cậu bừng cháy. Cậu cúi đầu nhìn cô, đôi mắt ánh lên nét cưng chiều pha lẫn bất đắc dĩ, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mạnh Xuân cố tình dịch sang một bên, Mạnh Cẩn lập tức nhích theo, lại trốn vào trong bóng râm của cậu. Cậu lại dịch lại chỗ cũ, cô cũng tiếp tục theo sát.
Cứ thế vài lần, sự kiên nhẫn của Mạnh Cẩn cạn sạch. Cô vung tay đánh lên cánh tay cậu, có chút bực bội nói:
"Anh à! Đừng có động đậy nữa, đứng im che nắng cho em đi!"
Mạnh Xuân bật cười, khẽ thở dài rồi xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô, không tiếp tục trêu cô nữa.
Khi Hạ Mẫn Mẫn bước xuống xe buýt, cảnh tượng đầu tiên cô ta thấy là hai anh em đang cười đùa với nhau.
Cô ta bất giác nở nụ cười, chạy chầm chậm tới gần, ngọt ngào lên tiếng chào:
"Chào anh, Mạnh Xuân!"
Sau đó lại nói:
"Hai người đến sớm thế!"
Lúc này, Mạnh Xuân đang giúp Mạnh Cẩn chỉnh lại mái tóc đang rối, không ngước nhìn Mẫn Mẫn, chỉ đáp lại một tiếng Ừ.
Ánh mắt cậu vẫn chăm chú dừng lại trên người Mạnh Cẩn, nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt gọn tóc mái cho cô.
Mẫn Mẫn vừa khoác tay Mạnh Cẩn, chưa kịp nói gì, Mạnh Xuân đã dịu dàng dặn dò cô:
"Dạo xong thì gọi anh, anh đến đón em."
Mạnh Cẩn cười nhạt, đáp lời:
"Biết rồi, biết rồi! Anh thật nhiều lời!"
Mạnh Xuân khẽ hừ một tiếng, bật cười. Cậu dùng khớp ngón tay giữa và ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô, rồi bước lên xe đạp.
Một chân cậu gạt chân chống ra, chân kia đạp lên bàn đạp, sau đó nhanh chóng phóng xe rời đi.
Hạ Mẫn Mẫn quay đầu, mắt chớp chớp nhìn Mạnh Cẩn, hỏi:
"Cẩn Cẩn, anh trai cậu không đi dạo cùng cậu sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!