Chương 18: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Đôi mắt hạnh đẹp đẽ trong veo của Mạnh Cẩn hơi loé, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, nghi hoặc hỏi:

"Tại sao lại là kỵ sĩ ạ"

Mạnh Xuân nghiêm túc nhìn vào mắt cô, trả lời cô:

"Kỵ sĩ sẽ luôn trung thành, không bao giờ phản bội."

Mạnh Cẩn cười nói:

"Nghe anh giải thích, thấy kỵ sĩ cũng siêu đẹp trai nha."

Mạnh Xuân cười nhẹ một tiếng:

"Vốn đã rất đẹp trai rồi."

Cô thoát ra đăng nhập vào nick QQ của mình, thêm một nhóm nữa tên là

"Đồng loã kỵ sĩ của tôi", sau đó chuyển Mạnh Xuân từ nhóm người nhà sang nhóm này.

Sau khi Mạnh Cẩn đổi nhóm xong, cô lại tiếp tục chơi bubble bobble trên điện thoại của anh.

Mạnh Xuân đã quay lưng về phía cô tiếp tục giải đề.

Mạnh Cẩn vừa chơi game vừa nói chuyện với Mạnh Xuân, chủ đề cứ nhảy lung tung hết vấn đề này qua vấn đề khác, chẳng cái nào liên quan cái nào.

"Anh, sao tối nay lại học trong phòng ngủ vậy, bình thường anh hay học trong thư phòng mà." Mạnh Cẩn thuận miệng hỏi nhưng vô tình trong một cái chớp mắt đủ khiến Mạnh Xuân thót tim.

Cậu vắt hết óc tìm một lời giải thích tự nhiên nhất:

"Đáp án của vở bài tập anh để ở trong phòng ngủ, anh cũng lười ra ngoài."

Anh trai cô đúng thật có khả năng làm như vậy.

Mạnh Cẩn không mảy may nghi ngờ.

Một chốc trôi qua, cô đã hoàn thành xong một cấp độ, nằm trên giường một tay chống cằm, hai chân nhàn nhã đung đưa thành hình vòng cung trên không trung, hơi tiếc nuối nói:

"Haiz, ước gì chúng mình được sinh ra lần nữa rồi cùng lớn lên thì tốt biết mấy anh nhỉ."

Mạnh Xuân mới vừa giải xong một đề phụ đạo, đầu óc cậu vẫn còn chưa rút ra khỏi đề toán ban nãy nên chưa kịp nghe hết lời cô nói.

Cậu ngơ ngác hỏi cô: Hả?

Mạnh Cẩn nói tiếp:

"Em hơi ghen tị với hai đứa nhóc hôm nay mình gặp á. Từ khi sinh ra đã có thể cùng nhau lớn lên, ngày dài tháng rộng bên nhau."

Cô nói cô ghen tị với Ứng Triệt và Quý Ngộ, còn mong họ mới sinh ra đã biết nhau, cùng nhau lớn lên.

Mạnh Xuân lại lần nữa buông bút, gấp vở lại, đứng dậy đi đến bên giường, cậu nằm xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô.

Mạnh Cẩn cũng nghiêng đầu nhìn qua, trong lúc ánh mắt họ chạm nhau, cô mỉm cười rồi nói: Anh không muốn sao?

Đôi mắt anh tối sầm, hầu kết khẽ lay động, thật thấp giọng đáp lại cô: Anh muốn chứ.

Mạnh Cẩn vừa bấm điện thoại vừa khúc khích cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!