Chương 17: (Vô Đề)

Biên tập: Đi đâu đấy

Mạnh Xuân tự nhiên không biết phải làm sao.

Khoảnh khắc cậu nhận ra cảm xúc của mình dành cho Mạnh Cẩn không còn đơn thuần nữa, cậu đã rất bối rối.

Ăn cơm tối xong, Mạnh Xuân không cùng đến phòng khách xem TV chung với Mạnh Cẩn mà lại về phòng sớm.

Mạnh Cẩn đang ngồi trên sô pha, nhìn theo bóng lưng của cậu dần khuất sau cầu thang, khó hiểu hỏi:

"Anh không xem TV với em à?"

Mạnh Xuân cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói dối:

"Anh nhớ ra còn đề vẫn chưa giải, lên chạy deadline trước đã."

Mạnh Cẩn bĩu môi, chua chát nói:

"Giải đề còn quan trọng hơn em phải không?"

Mạnh Xuân dừng chân, đứng trên cầu thang, quay lại nhìn cô.

Mạnh Cẩn cố ý gây sự với cậu, thấy cậu dừng lại còn quay người, vội vàng cười giải thích:

"Em chỉ đùa thôi, anh cứ lo đề của anh đi."

Mạnh Xuân nhìn cô, đôi mắt đen ẩn chứa đầy bí mật mà cậu cố hết sức để kìm nén.

Cậu không nói gì, lại quay người tiếp tục leo cầu thang.

Mạnh Cẩn ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, vừa xem TV vừa cầm điện thoại nhắn tin QQ.

Cô nhắn cho Hạ Mẫn: [ Mẫn Mẫn, hôm nào bà rảnh vậy, đi dạo phố với tui! ]

Hạ Mẫn Mẫn thoải mái trả lời: [ Lúc nào cũng rảnh hết bà ưi! Phụ thuộc vào bà đó! ]

Mạnh Cẩn cười khúc khích, ngón tay linh hoạt ấn bàn phím, tả lời Hạ Mẫn Mẫn: [ Vậy ngày mai đi! Sáng mai 9 giờ, chúng ta gặp nhau ở lối vào Trung tâm Phong Hồi nhé. ]

Hạ Mẫn Mẫn vui vẻ đồng ý: [ OK! ]

Tán gẫu với Hạ Mẫn Mẫn xong, Mạnh Cẩn thoát ứng dụng Q.Q, mở danh bạ điện thoại.

Trong này chỉ có đúng ba dãy số.

Một cái là của Mạnh Xuân, một cái là của bố cô Mạnh Thường, còn có một cái, là của mẹ cô Thi Tư.

Mạnh Cẩn nhìn chằm chằm chữ Mẹ, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra vào ngày nghỉ lễ năm nay, ngay sau kỳ thi tuyển vào mười, mẹ có gọi điện thoại cho cô nhưng cô không trả lời. Thay vào đó, anh trai là người nghe hộ cô.

Anh trai cúp điện thoại, bảo cô tới Hải Thành chơi, vì mẹ cô muốn vậy.

Cô không muốn.

Suốt chín năm qua, cứ hễ đến kỳ nghỉ đông hay hè, mẹ lại mời cô đến Hải Thành chơi nhưng đều bị cô từ chối.

Mạnh Cẩn không hiểu vì sao, bỗng nhớ lại những lúc còn bé.

Thật ra cô gần gũi với mẹ nhất.

Khi ấy, hầu như đêm nào cô cũng có thể nghe mẹ kể chuyện hoặc hát ru, rồi chìm vào giấc ngủ bình yên trong vòng tay mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!