Biên tập: Đi đâu đấy
Giọng cô nghe rất khó chịu, lại mang chút nức nở.
Cậu vô thức cau mày, chưa kịp mở miệng hỏi cô có chuyện, thì một loạt tiếng đập cửa vang lên khiến cậu lập tức phải tỉnh dậy.
Lúc này Mạnh Xuân mới nhận ra Mạnh Cẩn đang đập cửa phòng mình.
Cô giống như đang khóc, dùng giọng mũi gọi cậu: Anh ơi…
Trái tim Mạnh Xuân thắt lại, lập tức nhảy xuống giường, chân trần bước tới mở cửa cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn đang ngồi xổm trước cửa phòng cậu, áp trán lên ván cửa, một tay ôm chặt lấy bụng, còn tay kia gõ lên cửa.
Mạnh Xuân đột nhiên mở cửa khiến Mạnh Cẩn không giữ được thăng bằng, theo quán tính lao về phía trước.
Mạnh Xuân nhanh tay, cúi xuống đỡ lấy cô, ngăn cô khỏi chạm đất.
Anh… Mạnh Cẩn bị bà dì dày vò đến khóc, nắm lấy ngón tay cậu, mếu máo: Em khó chịu quá.
Mạnh Xuân cau mày, vội bế cô lên đi về phòng.
Cậu đặt Mạnh Cẩn lên giường, khẩn trương dặn cô:
"Mộng Mộng gắng xíu, đợi anh đi lấy thuốc."
Mạnh Cẩn bị đau, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
"Trong nhà không có thuốc…"
Có, anh mua rồi. Vừa nói xong đã không thấy Mạnh Xuân đâu, cậu đã chạy xuống lầu từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc cậu đã quay lại.
Mạnh Xuân đỡ Mạnh Cẩn ngồi dậy, cậu lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Mạnh Cẩn, sau đó đưa mép cốc đến môi cô, nhẹ giọng dỗ cô uống thuốc giảm đau với nước ấm.
Mạnh Cẩn uống thuốc xong lại nằm xuống, Mạnh Xuân xé một gói giữ nhiệt, giúp cô dán lên bụng dưới.
Mạnh Cẩn đau đớn quặn người trên giường, Mạnh Xuân giúp cô xoa bụng để bớt khó chịu.
Một lúc sau, cô nói lưng cô cũng đau, nắm lấy tay cậu đặt lên eo, muốn cậu đấm giúp.
Mạnh Xuân không làm theo ý cô, nhẹ giọng nhắc:
"Kỳ kinh nguyệt đừng đấm eo, em cố chịu một chút, lát nữa thuốc phát huy tác dụng sẽ không còn đau nữa."
Mạnh Cẩn đau đến không thể suy nghĩ được gì, tự nhiên cũng không nghe được gì.
"Chân em đau…bắp chân nhức quá." Cô khịt mũi, tủi thân nói.
Mạnh Xuân nghe theo bóp chân cho cô.
Mạnh Cẩn được Mạnh Xuân chăm sóc dần dần bình ổn, cứ như vậy tiến vào giấc ngủ.
Mạnh Xuân ở bên cạnh cô, vẫn luôn xoa bụng rồi bóp chân giúp cô, mãi tới khi cô ngủ say mới dừng lại.
Đèn bàn trong phòng cô đang bật, ánh sáng vàng ấm áp, mờ ảo toả ra cạnh giường, chiếu lên người cô, khiến những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê. Mạnh Xuân đưa tay ra, động tác rất khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi của Mạnh Cẩn.
Cậu nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, đau lòng thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!