Chương 8: Bị bịt mắt

Cố Niệm vô tình đi vòng đến phía đông Hầu phủ, còn chưa qua tiểu hoa viên liền bị Tiền ma ma gọi lại.

Nàng tự biết mình đi nhầm chỗ, vội cảm ơn, đi theo sau Tiền ma ma cố gắng ghi nhớ đường quay về Sơ Vũ Hiên.

Tiền ma ma đưa nàng đến tiểu viện, trong tay còn có việc khác, xoay người định đi.

Cố Niệm gọi bà ta lại: "Ma ma, làm phiền bà cho ta hỏi thăm, không biết Thanh Tâm đi đâu rồi?"

Tiền ma ma mặt không biểu cảm nhìn nàng, "Nha hoàn mới đến phải đến Quản sự viện ở một thời gian, học lễ nghi quy củ, mới có thể đưa về hầu hạ chủ tử."

Cố Niệm còn muốn hỏi thêm, nhưng Tiền ma ma dường như không muốn để ý tới, quay đầu đi ra khỏi cổng viện.

Nàng còn chưa kịp than thở, trong dạ dày lại một trận co rút đau đớn, lần này mồ hôi lạnh túa ra, đau đến mức nàng không đứng thẳng lưng nổi.

Cố Niệm một mình đứng trong viện hồi lâu, lúc này mới chợt nhận ra từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì.

Nàng thở hổn hển, chậm rãi đi về chính sảnh của gian nhà chính, Nguyệt Mai và Nguyệt Hương không ra ngoài đón, từ gian bên cạnh mơ hồ truyền ra tiếng cười nói.

"Ngươi xem dáng vẻ lúng túng của nàng ta sáng nay kìa, đúng là chưa từng thấy sự đời, sao có thể ngay cả nước trà súc miệng cũng nuốt vào?"

"Tối qua hầu hạ nàng ta tắm rửa, nàng ta còn từ chối nói không cần… Ôi chao ôi, thật là chưa thấy sự đời."

"Ngươi nói xem, phu nhân có phải cố ý bảo ngươi và ta dốc lòng hầu hạ Thế tử không? Biết đâu được, ngày nào đó được Thế tử để mắt tới nạp phòng, hai chúng ta cũng có thể được làm chủ tử?"

Cố Niệm lúc này nghe ra, người mở miệng nói trước là Nguyệt Hương.

Nguyệt Mai vội nói: "Đó là ngươi thôi, ta đâu dám nghĩ!"

Nguyệt Hương hừ lạnh: "Ta không có vốn liếng như người ta, tối qua ngươi không thấy hai lạng thịt trước ngực nàng ta à, eo lại nhỏ như xà yêu vậy… Đàn ông nào thấy mà không động lòng? Ta cố tình không để nàng ta quyến rũ, lấy áo lót bó chặt lại một chút."

"Hi hi… Ha ha! Ngươi cẩn thận đừng để nàng ta phát hiện!"

Cố Niệm chống mặt bàn, cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng. Nàng biết rõ mọi người trong Hầu phủ coi thường nàng, không có nương gia chống lưng, càng không có được sự yêu thương của phu quân, ở Hầu phủ xa lạ này mỗi bước đều khó khăn là chuyện đã sớm dự liệu được.

Chỉ cần là ở Sơ Vũ Hiên, vì sự lạnh lùng của Tạ Nghiễn, không ai thực sự coi nàng ra gì.

Nàng do dự một lát, cuối cùng kéo ghế ra tạo nên chút động tĩnh, tiếng cười nói bên trong lập tức im bặt.

Rất nhanh, Nguyệt Hương ôm mấy bộ y phục nam nhân thong thả bước ra, thấy Cố Niệm ngồi trước bàn, vội phúc thân cười một tiếng: "Tham kiến thiếu phu nhân."

Nguyệt Mai theo sát phía sau, trong tay ôm một chồng chăn mỏng, cũng lập tức phúc thân chào hỏi.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Cố Niệm thấy điệu bộ này, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt.

Nhưng nàng không có sức lực để xen vào chuyện của người khác, chỉ mở miệng gọi người: "Nguyệt Mai, bữa sáng đã dọn đi hết rồi sao?"

Nguyệt Mai bị gọi tên, không tiện hất tay mặc kệ, đành bĩu môi, liếc nhìn Nguyệt Hương một cái, rồi không tình nguyện xoay người lại, nói qua loa: "Đã đổ rồi, quy củ của Hầu phủ, thức ăn dọn lên bàn quá nửa canh giờ không có người ăn là phải xử lý, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mùi vị."

Cố Niệm sững sờ, chỉ thấy quy củ này thật hoang đường, nhưng nàng không thể truy cứu với Nguyệt Mai, lại hỏi: "Vậy… Sơ Vũ Hiên còn đồ ăn khác không?"

Nguyệt Mai cau mày: "Thiếu phu nhân, quy củ là quá giờ thì không được ăn nữa, người không biết sao?"

Cố Niệm chợt nhớ tới lời chế nhạo vừa rồi của hai người bọn họ, bất giác lại đỏ mặt, nàng xấu hổ chớp chớp mắt, ngại ngùng không hỏi tiếp nữa.

Nguyệt Mai phúc thân qua loa một cái, xoay người đi theo Nguyệt Hương ra khỏi nhà chính.

Cố Niệm không muốn tính toán, nhớ lại hôm qua Tiền ma ma có nói Sơ Vũ Hiên có chuẩn bị một nhà bếp nhỏ, để phòng khi Tạ Nghiễn cần dùng đột xuất.

Nàng tuy không sai bảo được người khác, nhưng bản thân có tay có chân, dù sao cũng không đến mức bị chết đói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!