Đợi Nguyệt Mai lui ra ngoài, Cố Niệm lúc này mới trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn chằm chằm, lập tức giao kèo với hắn: "Lần sau không được phép phóng túng như vậy nữa!"
Nàng đặt mấy tờ giấy kia lên bàn, vẫn còn hơi oán giận mà hừ khẽ, đi qua bàn, lại liếc thấy bát canh kia, uống cũng không được, mà không uống lại càng không được, cuối cùng giãy giụa một lát, vẫn là bưng bát lên uống cạn.
Tạ Nghiễn cười khẽ: "Nàng và ta là phu thê danh chính ngôn thuận, đây cũng là lẽ thường tình của con người, có gì mà nói là phóng túng hay không phóng túng chứ?"
Hắn tuy miệng thì bác bỏ, nhưng bàn tay to đã nắm lấy bàn tay nhỏ của Cố Niệm, chậm rãi vỗ về Cố Niệm đang như một con mèo nhỏ xù lông, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
"Nàng nghỉ ngơi khỏe chưa? Lý Hoài mời chúng ta đến Yến Vương phủ dùng bữa trưa" Hắn ngừng một chút, ý cười bên môi không giảm "Tiện thể giúp huynh ấy nói đỡ với Nhiếp Xu Nhi."
Cố Niệm sững sờ, kỳ quái nhìn Tạ Nghiễn, trong lòng cứ lẩm bẩm thắc mắc.
Nếu nói hai người cãi vã ầm ĩ đòi hòa ly, ngòi nổ của chuyện này không khó đoán, hẳn là vì các nàng lén lút đến phủ Huyện chúa gây họa rồi chuyện bị vỡ lở, nếu nói như vậy, cũng phải là Lý Hoài tức giận Nhiếp Xu Nhi mới đúng, sao nghe Tạ Nghiễn nói, thì tư thái của hai người lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Nàng ngơ ngác nói: "Khuyên A tẩu?"
Tạ Nghiễn khẽ gật đầu: "Lý Hoài chỉ hỏi nhiều thêm hai câu chuyện ở phủ Huyện chúa, Nhiếp Xu Nhi nổi giận, nói huynh ấy bụng dạ hẹp hòi chuyện bé xé ra to, ầm ĩ đòi hòa ly."
Cố Niệm mắt hạnh trợn tròn, không thể tin được mà nhìn Tạ Nghiễn, bị cái kiểu nói năng đổi trắng thay đen này của Nhiếp Xu Nhi làm kinh ngạc đến không nói nên lời.
Hóa ra, giữa phu thê cũng có thể ngang ngược vô lý như vậy, nàng coi như đã được mở mang tầm mắt.
Đôi mắt đẹp của nàng đảo lia lịa, Tạ Nghiễn ngầm quan sát tâm tư của nàng, bỗng nhiên thu mắt liếc nhièn nàng: "Nàng đừng có nảy ra ý đồ xấu, cẩn thận ta không tha cho nàng đâu."
Cố Niệm cau mày, bất mãn lườm hắn: "Gì chứ… Chàng còn định động thủ với ta hay sao?"
Trong giọng nói có sự hoài nghi và ghét bỏ rõ rành rành.
Tạ Nghiễn nhướng mày, khóe môi ngậm cười, kéo cánh tay nàng lại gần, ghé vào tai nàng thấp giọng nói: "Nàng không tin, đêm nay thử lại xem?"
Gò má xinh của Cố Niệm lập tức đỏ bừng, hiểu ra sự hoang đường mà hắn ám chỉ trong lời nói, vội vàng đẩy Tạ Nghiễn ra xa, rụt rè nhìn hắn chằm chằm, giơ tay chỉ vào hắn nửa ngày, nhưng lại chẳng nói được một chữ nào.
Tạ Nghiễn thuận thế nắm lấy ngón tay nàng, đặt lên môi hôn một cái, cười nói: "Đợi ta thay y phục, nàng đi ăn chút điểm tâm lót dạ đi."
Cố Niệm chạy như trốn ra khỏi phòng trong, chỉ sợ đi chậm một bước, lại bị hắn quấn lấy ăn sạch sành sanh.
Gần đến giờ ngọ, xe ngựa của Trấn Nam Hầu phủ dừng ở ngoài cửa lớn Yến Vương phủ.
Lần này chỉ là yến tiệc cá nhân, không có nhiều quy củ kiểu cách, Cố Niệm ăn mặc rất tùy ý, Tạ Nghiễn cũng chỉ thay y phục bình thường khi ra ngoài gặp người khác.
Cố Niệm theo Tạ Nghiễn vào trong, còn chưa đi qua sân, liền nghe thấy từ chính đường vọng ra một tràng ồn ào cãi vã.
Chỉ nghe Nhiếp Xu Nhi nói: "Chàng chính là không tin ta! Lý Hoài, ta quả nhiên nhìn lầm chàng rồi, bao nhiêu năm tình nghĩa đều uổng phí rồi!"
Nàng ấy nói qua nói no còn có giọng khóc giả vờ giả vịt, Cố Niệm và Nhiếp Xu Nhi qua lại thường xuyên, lập tức phân biệt được, đây là tiếng khóc quen dùng khi nàng ấy ăn vạ.
Lý Hoài vội giải thích: "Ta thật sự không phải không tin nàng, tổ tông ơi. Là ta không nên hỏi, được chưa? Ta chẳng qua chỉ tò mò nàng chọn một món hàng như thế nào, vậy cũng không hỏi được sao?"
"Chàng khốn nạn, chàng chính là không tin ta! Cái gì gọi là "chọn một món hàng"? Đây là lời hay ý đẹp sao! Ta chọn ai hà cớ gì phải giải thích với chàng, ta lại không làm chuyện gì sai trái vượt quá khuôn phép, để hắn bưng trà rót nước hầu hạ ta cũng khiến chàng truy cứu như vậy sao?" Nhiếp Xu Nhi tiếp tục la lối.
Mắt sao của Cố Niệm khẽ chớp, trong lòng bỗng nhiên lướt qua cảnh tượng Nhiếp Xu Nhi ôm gã hán tử dị tộc kia sờ cơ ngực, cho đến tận bây giờ cũng đủ khiến nàng đỏ mặt tim đập.
Tạ Nghiễn bỗng nhiên thấp giọng hỏi nàng: "Thật sự không làm gì sao?"
Cố Niệm vốn đã chột dạ, bất thình lình bị hắn hỏi, lập tức giật nảy mình, vội lắc đầu như trống bỏi, miệng lại lắp ba lắp bắp: "Đương nhiên, không, không có mà…"
Tạ Nghiễn quá hiểu nàng, nheo mắt đánh giá một phen, trong lòng đã có suy đoán.
Cố Niệm e dè ánh mắt của hắn, vội níu lấy cánh tay hắn ngăn cản: "Phu quân, chàng đừng gây thêm rắc rối nữa… Dù sao thì, dù sao thì ta cũng không làm gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!