Chương 73: Hóa ra nàng thật sự đã chọn một vị lang quân vừa ý

Cố Niệm giơ tay đẩy hắn một cái, thật sự vẫn chưa thể chấp nhận dáng vẻ không đứng đắn này của Tạ Nghiễn lúc riêng tư.

Nàng cùng hắn âu yếm dựa dẫm một lát, sau đó ngồi lại trên ghế, tiếp tục dùng bữa cùng hắn.

Hai người súc miệng xong, Nguyệt Mai mới gọi người dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ.

Tạ Nghiễn theo Cố Niệm ở gian phòng bên đọc sách nói chuyện phiếm, hai người dựa trên nhuyễn tháp, mỗi người một bên, trên chiếc bàn vuông nhỏ đặt mấy món điểm tâm hoa quả tươi, Cố Niệm đọc rất chăm chú, Tạ Nghiễn lại có vẻ hơi biếng nhác.

Hắn chủ động bưng trà đưa nước cho Cố Niệm, xiên hoa quả tươi đưa đến miệng nàng.

Cố Niệm chậm rãi nhìn sách trong tay, không chút phòng bị, lại bỗng dưng nghe Tạ Nghiễn thấp giọng nói: "Tiểu quan mà Huyện chúa nương nương vừa mắt, hẳn là rất biết hầu hạ người khác."

Cố Niệm không nhận ra ý của hắn, còn chưa kịp trả lời, lại nghe hắn hỏi: "Người đó hầu hạ nàng thế nào?"

Cố Niệm theo phản xạ nói: "Ta không để hắn hầu hạ ta."

Sách lật qua một trang, gian bên tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Cố Niệm vẫn chưa nhận ra mình bị Tạ Nghiễn gài bẫy, đợi đến khi chiếc nĩa vàng bên tay trống không, nàng lơ đãng ngước mắt, liền thấy Tạ Nghiễn sa sầm mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.

Tim nàng chùng xuống, thầm kêu không hay rồi.

Tạ Nghiễn cười như không cười nói: "Hóa ra nàng thật sự đã chọn một vị lang quân vừa ý."

Cố Niệm thầm oán thán hắn cố tình gài bẫy, nhưng quả thật là nàng chột dạ trước, ấp úng hồi lâu, lúc này mới nói: "Là, là họ cứ bắt ta chọn một người, ta không muốn tình thế bế tắc, lúc này mới, lúc này mới…"

Nói được nửa, Cố Niệm thấy xấu hổ cho sự giảo hoạt của mình khi tìm cớ bào chữa "tội lỗi". Rõ ràng là cùng nhau gây họa, nàng làm sai chính là sai, sao còn đổ thừa cho Huyện chúa và Nhiếp Xu Nhi?

Giọng nàng nhỏ dần, mím mím môi, thấp giọng nói: "Phu quân có thể đừng truy cứu chuyện này nữa được không… Ta thật sự không làm hành động nào khác vượt quá khuôn phép, nếu không tin, chàng có thể hỏi Huyện chúa nương nương hoặc A tẩu."

Tạ Nghiễn hừ khẽ: "Lỡ như ầm ĩ đến mức ai cũng biết, sau này nàng và ta biết đặt chân vào đâu?"

Cố Niệm xấu hổ đỏ mặt, vốn còn muốn nói thêm vài câu lấy lòng, không ngờ Tạ Nghiễn bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi: "Nàng nói thử xem, người đó trông dáng vẻ ra sao, hai người lại nói những lời gì?"

Nàng sững sờ, thấy Tạ Nghiễn sắc mặt tĩnh như nước lặng, dường như không giấu giếm điều bí hiểm nào.

Cố Niệm vốn dĩ tâm tư đơn giản, đối với Tạ Nghiễn lại càng không phòng bị, một lòng muốn thẳng thắn đối đãi để đổi lấy sự thông cảm, ngay lập tức thật thà đáp: "Chính là dáng vẻ của công tử trẻ tuổi, trông rất nho nhã, không giống nam tử dị tộc phương bắc."

Nàng miêu tả không chút giữ lại, ánh mắt khẽ đảo, lại thật sự đang nghiêm túc nhớ lại.

"Chúng ta cũng không nói mấy câu, ta chỉ bảo hắn ngồi xuống uống trà, cũng nói ta không cần hắn hầu hạ." Cố Niệm nói xong, lời nói dừng lại, một mình suy nghĩ giây lát, quyết định không nói thêm gì nữa, tránh đem chuyện nam tử đó từng nhắc đến Tạ Nghiễn mà khai báo rõ ràng, bằng không chỉ khiến Tạ Nghiễn thêm nghi ngờ.

Ai ngờ Tạ Nghiễn căn bản không có tâm tư để ý nghe rốt cuộc bọn họ nói mấy câu, trong lòng hắn đã sớm dấy lên cơn ghen tuông dữ dội, sắc mặt cũng càng ngày càng tệ.

Hắn không khỏi thầm nghĩ, hẳn là người đó trông rất tuấn mỹ, thảo nào Cố Niệm động lòng rốt cuộc chọn một nam sủng bầu bạn, không ngờ lại thật sự có nam tử lọt vào mắt xanh của nàng.

Từng câu từng chữ này, nói vô cùng tỉ mỉ, xem ra là đã nghiêm túc ghi nhớ dáng vẻ người đó vào trong lòng!

Nam tử có thể được Tĩnh Hòa huyện chúa vừa mắt, bất luận bản lĩnh hầu hạ người ta giỏi đến đâu, tự nhiên trước hết phải có một tướng mạo đẹp đẽ, dáng người dung mạo ai nấy đều không chê vào đâu được.

Hắn nén một cục tức, không nhịn được lạnh giọng: "Nếu đã hợp ý nàng như vậy, sao không xin Huyện chúa ban thưởng, đem người đó cùng về Trấn Nam Hầu phủ, để ta và phụ mẫu cũng mở mang tầm mắt."

Cố Niệm bị hắn nói cho nóng bừng mặt, ném sách qua một bên, có chút hờn dỗi nói: "Tạ Thiếu Hành, có ai như chàng không? Ta nói thật cũng không được, nói dối lừa chàng cũng không xong, chàng, chàng vô lại!"

Dù cho nàng có tức giận hơn nữa, rốt cuộc cũng không nói ra được lời nào quá nặng, Tạ Nghiễn quá hiểu nàng, mà nàng cũng rất hiểu chính mình, bọn họ trước sau đều là hai kiểu tính tình không thể cãi nhau được.

Tạ Nghiễn thấy nàng ấm ức bĩu bĩu môi, trong lòng mềm nhũn, vội dịu giọng nói: "Ta không có ý đó."

Hắn ngừng một lát, khẽ hắng giọng, thấp giọng nói: "Ta trước nay hành sự đoan chính chững chạc, cũng chưa từng có sở thích trăng hoa ong bướm hay chơi bời kỹ nữ. Nhưng phu nhân của ta lại lén lút đi cùng nam tử khác tình tình tứ tứ, Niệm Niệm, nàng bảo ta phải nghĩ thế nào đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!