Cố Niệm rụt tay lại, hờ hững đè lên cổ tay hắn, không ngờ hắn lại mượn lực kéo xuống một cái, dây áo liền nhẹ bẫng bị kéo tuột ra, nàng bỗng thấy trước ngực lành lạnh.
Người nàng cứng đờ, chần chừ ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, nhỏ giọng khuyên: "Vào trong được không?"
Mắt thấy trời đã về chiều, trong sân rải rác ánh vàng rực rỡ tựa như lụa là, nàng chỉ nhìn ra ngoài một cái, đã cảm thấy vô cùng e thẹn.
Tạ Nghiễn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng v**t v* lưng nàng, chợt bế ngang hông nàng lên. Nàng kêu lên khe khẽ, hai cánh bám chặt lấy vai hắn.
Tạ Nghiễn phất tay áo, cánh cửa liền khép hờ, hắn bế nàng xoay người đi qua gian ngoài tiến vào phòng trong.
Cửa sổ trong phòng hơi mở, nhưng địa long* lại tỏa ra hơi ấm.
Địa long*: Hệ thống sưởi sàn
Tạ Nghiễn không có thời gian để phân tâm quay lại đóng cửa sổ nữa, ôm Cố Niệm ngã xuống giường.
Sau một hồi dây dưa vừa rồi, y phục Cố Niệm đã bị kéo tụt một nửa, lớp áo trong lệch nghiêng mắc trên hai cánh tay, nàng quỳ ngồi trên chăn nệm mềm mại ấm áp, trâm cài xiên vẹo sắp rơi, búi tóc buông lỏng, tóc đen như thác đổ trước người. Tạ Nghiễn không khỏi có chút nôn nóng, vừa rồi hắn đã kiên nhẫn trêu đùa một hồi, lúc này chỉ mong mau chóng vào thẳng vấn đề.
Hắn vươn bàn tay to, nắm lấy cổ chân thon thả của nàng, nhẹ nhàng kéo về phía trước một cái.
Cố Niệm ngửa người ngã xuống, phát ra một tiếng rên khẽ, sau đó khúc xương nhỏ nhô lên ở mắt cá chân truyền đến một trận cảm giác tê ngứa xen lẫn nhói đau.
Vệt ẩm ướt đó dần dần di chuyển, nơi thánh địa vốn hơi khô cạn lại một lần nữa tuôn ra dòng nước róc rách.
Nàng xấu hổ đến mức vùi mặt vào trong chăn, nhưng trong mắt lại thấy rõ ràng ô cửa sổ chưa đóng kia. Gương mặt xinh đẹp ửng hồng, đành phải khẽ nhắm mắt lại, thế là, những cảm giác bí ẩn kia liền bị phóng đại vô hạn, mang theo chút k*ch th*ch và chấn động mãnh liệt, còn có một tia vui sướng không thể diễn tả, không thể ngừng lại.
Nàng khe khẽ r*n r*, phát ra những âm thanh vụn vỡ đứt quãng, tựa như khóc nấc, tựa như th* d*c, cuối cùng đầu óc mờ mịt, thân thể giống như cây cung dài bị kéo căng đến sắp gãy, những ngón chân nhỏ nhắn co quắp lại, sau đó, nàng rơi vào trạng thái thất thần thật lâu.
Tóc mai của nàng đã bị mồ hôi làm ướt, dính lộn xộn bên gò má trắng ngần, môi son khẽ mở, năm ngón tay siết chặt chăn, liền nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ khi Tạ Nghiễn di chuyển.
Hắn cúi xuống bên tai nàng, một chữ cũng không nói, nàng có thể cảm nhận được sau cổ mơ hồ có một trận ẩm ướt, mà tiếng th* d*c nặng nề của hắn khiến mặt nàng càng lúc càng nóng.
Nàng có thể cảm nhận được vật không thể khống chế đang làm loạn, làm trượt lớp chăn sang một bên, cọ lên làn da mềm mại của nàng, sau đó thế tiến như chẻ tre phá tan mọi ngăn trở.
Nàng xấu hổ quay mặt đi, hô hấp của Tạ Nghiễn khựng lại, dường như đã đưa ra quyết định trong tích tắc.
Hắn có tâm tư thầm kín này, nhưng vẫn luôn e dè, quan tâm đến cảm nhận của Cố Niệm, không muốn khiến nàng hiểu lầm rằng đây là sự sỉ nhục không nói nên lời.
Thật ra, hắn vô cùng tò mò.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tạ Nghiễn, bàn tay to của hắn đã bắt đầu hành động.
Cố Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, cả người nàng đã nằm sấp trong chăn.
"Thiếu Hành, chàng…"
Nàng mơ màng hơi ngước mắt lên, một giây sau, âm cuối mang theo sự nghi hoặc khó hiểu đã bị vò nát thành tiếng rên khẽ.
Phần eo của nàng co lại thành một đường cong cực đẹp, tim nàng run rẩy, đi kèm với mỗi một lần trải nghiệm vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nàng bị Tạ Nghiễn giày vò đến mức có chút chịu không nổi, khi thì nức nở, khi thì r*n r* kiều mỵ, nàng vươn cánh tay thon thả ra sau một cách hỗn loạn, mơ mơ màng màng nắm lấy cổ tay Tạ Nghiễn, muốn từ chối lại như mời gọi, cũng không phải hy vọng hắn dừng lại, chỉ là luôn cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi, nhưng thật ra nàng lại hưởng thụ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tạ Nghiễn buông một tay ra, nắm chặt năm ngón tay nàng, dắt tay nàng kéo xuống phía dưới.
Mặt Cố Niệm đỏ bừng như muốn nhỏ máu, trong mớ cảm xúc phức tạp và tột độ này vừa khóc vừa thở, tìm kiếm cảm giác ngày càng rõ ràng và mãnh liệt kia, bất tri bất giác trở nên chủ động ngoài sức tưởng tượng.
…Mây tan mưa tạnh đã là qua hoàng hôn.
Bên ngoài tối om một mảng, trong sân vẫn không có ai dám đến châm đèn, Sơ Vũ Hiên yên tĩnh mờ tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!