Sau khi vào đông, Kinh thành nổi lên một trò tiêu khiển kỳ quái. Chuyện này lại không liên quan nhiều đến các vị công tử, ngược lại rất được các quý nữ vô cùng yêu thích.
Nguyên nhân là do thủ lĩnh ba bộ tộc ở phương Bắc mỗi người đều cử một vị chất tử* vào Kinh đô để tỏ lòng trung thành, quốc lực Đại Thịnh hùng mạnh, các bộ tộc tìm kiếm sự che chở của Hoàng đế thực sự là chuyện bình thường, mấy vị chất tử này cũng là những người xuất chúng trong thiên hạ, với hy vọng có thể đi theo Thánh giá cầu xin ân điển, để mưu cầu vinh quang cho phụ tộc.
Chất tử*: con tin
Đi theo ba vị chất tử này vào cung còn có ba trăm tráng sĩ được các bộ tộc tuyển chọn kỹ lưỡng, ai nấy đều uy vũ dũng mãnh, nghe nói đều là những nhân vật anh hùng lừng lẫy nức danh trên thảo nguyên.
Hoàng đế nhất thời hứng khởi, bèn hạ lệnh cho Lý Hoài từ trại tuần phòng tuyển chọn ra một nhóm chiến sĩ tinh nhuệ, không lâu sau khi đoàn chất tử vào kinh, ngài đã hạ chỉ tổ chức một buổi Tiêu Hàn yến*.
Tiêu Hàn yến*: Yến tiệc xua tan cái lạnh
Dũng sĩ hai bên c** tr*n, đánh qua đánh lại trên sân cát, nghe nói đến cuối cùng chiến sĩ Đại Thịnh chỉ thắng vài chiêu, suy cho cùng cũng không bị mất mặt.
Hoàng đế long tâm đại duyệt, kéo theo thái độ đối với mấy vị chất tử cũng hòa hoãn hơn không ít.
Đương nhiên, những chuyện bên lề này đều là lời tán gẫu lúc Cố Niệm và Nhiếp Xu Nhi tỷ muội gặp nhau, nàng chỉ nghe nói chuyện chất tử vào kinh, chứ không hề biết buổi Tiêu Hàn yến này là chuyện gì.
Lúc đó nàng nghe được vài câu, Nhiếp Xu Nhi kể vô cùng sinh động, đến thời khắc mấu chốt còn cố tình úp úp mở mở, Cố Niệm tập trung tinh thần, bánh ngọt bên tay cũng quên đưa vào miệng.
Nhiếp Xu Nhi thấy Cố Niệm đã bị khơi gợi hứng thú gần đủ rồi, vội đặt chén trà xuống, rướn người tới trước, thấp giọng nói: "Nghe nói trong ba trăm dũng sĩ đó, có mấy người đặc biệt xuất sắc đã bị Tĩnh Hòa huyện chúa thu vào phủ, hầu hạ quý nhân. Tĩnh Hòa huyện chúa trước nay ham vui, cũng không biết có chiêu trò gì mới không?"
Cố Niệm kinh ngạc nhìn Nhiếp Xu Nhi, cũng đã hiểu ra ngụ ý mờ ám trong lời nói của nàng ta.
Đại Thịnh tuy chưa thịnh hành thói quen nuôi dưỡng nam sủng, nhưng Hoàng đế cũng không hề công khai cấm đoán. Trong giới thế gia, thỉnh thoảng có vài vị phú quý nhàn rỗi yêu thích sự phong lưu này, cũng không tính là làm trái đạo lý.
Vị Tĩnh Hòa huyện chúa kia là hậu nhân của một vị thân vương tiền triều, tuy không phải do chính phi sinh ra, nhưng nàng ta là huyết mạch duy nhất còn sót lại của vị Vương gia đó, cũng được xem là hậu duệ của Hoàng tộc họ Lý, vì vậy mà được hưởng vinh hoa tôn quý giống như các quý nhân khác.
Nàng ta không vướng bận, trong tay có tiền không có quyền, tự nhiên chỉ lo hưởng lạc quên ngày tháng, trong lòng mong mỏi được sống tiêu dao tự tại hết cuộc đời này.
Cố Niệm đã từng gặp vị trưởng bối đó một lần ở một buổi yến tiệc trong cung, dung mạo Huyện chúa xinh đẹp, nhìn không ra tuổi tác, ngược lại rất hay cười.
Nhiếp Xu Nhi thấy nàng không nói lời nào, tiếp tục xúi giục: "Huyện chúa đặc biệt sai người đưa một tấm thiệp đến phủ, mời ta đến góp vui. Ta đi một mình thì có gì vui chứ, muội đi cùng ta, được không?"
Nàng ta tha thiết nhìn Cố Niệm, chỉ sợ nàng nảy sinh ý muốn rút lui.
Quả nhiên, Cố Niệm theo bản năng lắc đầu như trống bỏi: "A tẩu, chuyện, chuyện này không ổn lắm đâu…"
Nhiếp Xu Nhi vội nắm lấy tay nàng, trong lòng bàn tay hai người đều cầm một cái lò sưởi tay, vì vậy da thịt hơi nóng lên, chạm vào nhau liền càng cảm thấy ấm áp.
"Niệm Nhi ngoan, chúng ta vào đông rồi chẳng có nơi nào để đi, khó khăn lắm mới có chỗ vui chơi, muội cứ thế mà chịu đựng được sao?" Nàng ta không đợi Cố Niệm suy nghĩ sâu hơn, lại nài nỉ thêm mấy câu, "Muội cứ xem như đi cùng ta, dù sao chúng ta cũng đi nhanh về nhanh, không ai nói ra, Lý Hoài có thể làm gì được ta chứ?"
Cố Niệm mím môi, nhỏ giọng nói: "Ta luôn cảm thấy không tốt lắm, Thiếu Hành chàng ấy——"
Nhiếp Xu Nhi vội ngắt lời: "Ai da, bên Tạ Thiếu Hành ta thay muội giấu giếm. Chúng ta chỉ là đi góp vui một chút, huống chi, Tĩnh Hòa huyện chúa vốn là trưởng bối, trưởng bối mời, lẽ nào lại có đạo lý thất hẹn?"
Cố Niệm tính tình mềm mỏng, lại không chịu nổi người khác cầu xin, cuối cùng đành phải gật đầu đi cùng Nhiếp Xu Nhi.
Động tác của hai người quả thực rất nhanh, chuyện là buổi sáng bàn bạc xong, buổi trưa Nhiếp Xu Nhi liền sai người gửi thiệp trả lời, hai người dùng xong bữa trưa, Cố Niệm còn chưa kịp biến mất, đã bị Nhiếp Xu Nhi vừa lôi vừa kéo lên xe ngựa đi đến phủ Huyện chúa.
Đến giờ nghỉ trưa dùng trà điểm tâm, nàng đã theo Nhiếp Xu Nhi ngồi ở bên trái đài cao, gò má đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng về phía trước, cả mặt đều là vẻ ngượng ngùng bối rối.
Cố Niệm không ngừng nâng chén uống trà, bên tai nghe thấy hai gã đàn ông vạm vỡ ở trần trên bãi cát quấn lấy nhau vật lộn, phát ra tiếng thở hổn hển nặng nề.
Giữa trời đông giá rét, các nàng sưởi lò ấm, đài hương, tay bưng trà nóng bánh mềm, còn hai gã nam tử trẻ tuổi mặt mũi tuấn lãng kia tóc búi vải thô, làn da ngăm đen nổi bật lạ thường trên nền tuyết, bọn họ vì đánh đấm không ngừng, vậy mà toàn thân rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nhiếp Xu Nhi nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn bảo gã thanh niên cao ráo hơn kia đánh hăng hái hơn chút nữa.
Cố Niệm không tiện nhìn thẳng, chỉ có thể cúi mắt lúc thì nhìn chằm chằm khăn tay, lúc thì nghiêng mắt với lấy bánh ngọt trong khay ngọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!