Chương 7: Chế nhạo

Cố Niệm bị hắn dọa sợ, nhất thời quên mất mục đích, nàng một mình nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi, chậm rãi nhớ lại câu cảnh cáo vừa rồi của Tạ Nghiễn.

Cho nên, hắn tưởng rằng nàng cố ý đánh thức hắn sao?

Nàng muốn giải thích, nhưng lúc này đã muộn.

Cố Niệm mang theo nỗi thấp thỏm bất an này mà trằn trọc lật qua lật lại trên giường, giày vò hồi lâu, sau đó lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cửa chính gian phòng chính vừa bị đẩy ra, Cố Niệm đã lập tức mở bừng mắt.

Nàng làm việc ở dược đường, dậy sớm đã thành thói quen, trong cơn mơ màng bỗng hoàn hồn lại, mới nhớ ra hôm nay nàng không cần vội đến dược đường lo liệu, mà phải cùng Tạ Nghiễn đi dâng trà đổi cách xưng hô.

Cố Niệm vội vàng ngồi dậy, cũng chính lúc này, ba người già trẻ đi vào từ sau tấm bình phong, Thanh Tâm không có ở trong đó.

Dẫn đầu là Tiền ma ma quản sự Sơ Vũ Hiên, bà ta hất cằm về phía Nguyệt Mai, Nguyệt Hương, hai nha hoàn tiến lên cúi người chào Cố Niệm, sau đó đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Cố Niệm mặc cho bọn họ sắp đặt, không nhìn rõ động tĩnh sau lưng.

Tiền ma ma một mình đi đến gần giường lớn.

Bà ta mò mẫm một hồi dưới tấm nệm lụa, ngay sau đó rút ra một chiếc khăn lụa thêu thùa thượng hạng, trắng sạch như mới, vừa nhìn qua vô cùng chói mắt.

Tiền ma ma lập tức biến sắc, bà ta mím môi, gấp chiếc khăn hỷ* cất vào trong tay, rồi quay người lại, ánh mắt đánh giá Cố Niệm đã hơi khác.

Khăn hỷ*: Khăn lụa trắng trải giường đêm tân hôn

Nguyệt Mai đang búi tóc cho Cố Niệm, Nguyệt Hương bưng tới một chén trà ấm, đưa thẳng đến trước mặt Cố Niệm.

Cố Niệm sững sờ, cẩn thận nhận lấy, do dự đưa chén lên miệng chậm rãi uống một ngụm, còn chưa đợi Nguyệt Hương đưa tới chậu đồng, nàng đã từ từ nuốt xuống.

Nguyệt Mai không nhịn được mà bật cười "phụt" một tiếng, Nguyệt Hương mồm mép lanh lợi chế nhạo: "Thiếu phu nhân, trà này là bã lá trà vụn dùng để súc miệng, không đáng để thưởng thức đâu."

Cố Niệm trong nháy mắt đỏ bừng mặt, vội cúi đầu nói: "Là ta không nhận rõ…"

Nàng nhất thời hoảng loạn, tay cầm chén trà lại run rẩy nhè nhẹ, càng khiến hai tiểu tỳ nữ không nhịn được cười.

Nàng vội đặt chén trà lên bàn, không chú ý, chén trà suýt chút nữa không đặt vững.

Vẫn là Nguyệt Hương nhanh tay đỡ lấy, lại không ngừng mỉa mai ngầm: "Ái chà! Vừa nói là lá trà không đáng tiền, chứ cái chén trà này lại là hàng cống phẩm của triều đình thật đấy, làm vỡ không đền nổi đâu!"

Cố Niệm không dám nói gì nữa, vặn vẹo hai tay, không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn thẳng hai người.

Trái lại Tiền ma ma cuối cùng cũng lên tiếng: "Thích khua môi múa mép như vậy, mà việc trong tay lại chậm chạp, sao không ra gầm cầu Thiên Kiều mà nói cho thỏa thích đi!"

Nói thì nói vậy, nhưng ngữ khí cũng không nghiêm khắc đến mức muốn hỏi tội, nghĩ chắc là chỉ sợ hai tiểu nha đầu này làm quá lố, Cố Niệm vừa mới gả vào cửa không biết tính nết ra sao, ban đầu trông có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng cũng sợ là hạng giả heo ăn thịt hổ, lỡ như làm ầm ĩ lên thì không dễ thu dọn tàn cuộc, bà ta cũng bị liên lụy theo.

Hai tỳ nữ cúi người chào, cố nén nụ cười bên môi, tay chân lanh lẹ tiếp tục hầu hạ.

Trên bàn chính đường, bữa sáng đã được dọn ra từng món, mùi thơm xộc vào khoang mũi nàng, dạ dày Cố Niệm lại bắt đầu quặn đau, đói quá mức khiến nàng ngược lại chẳng thể đụng vào chút đồ mặn nào.

Nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, cứ mặc cho Nguyệt Mai và Nguyệt Hương trái phải sắp đặt, trang điểm xong, lại ra sau bình phong thay y phục.

Kiểu dáng y phục của tân nương nhà thế gia phức tạp, nàng đứng hồi lâu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng sắp đứng không vững.

Trước khi xuất giá nàng mặc đồ quen kiểu đơn giản thuận tiện, áo lót phần nhiều là rộng rãi thoải mái, triều Đại Thịnh dân phong phóng khoáng, như vậy không phải là không đứng đắn.

Cố Niệm trước đây cũng từng mặc áo lót bó ngực, nhưng từng bị Đổng thị trêu chọc, nói vóc người nàng đầy đặn, áo lót bó ngực siết chặt càng tôn lên vẻ yểu điệu, làm nàng xấu hổ đến mức không chịu mặc nữa.

Mà đối với nhà thế gia mà nói, ràng buộc về lễ chế tự nhiên phiền phức, cái áo lót bó ngực kia là lụa thượng hạng, giờ phút này lại siết đến mức nàng thấy ngột ngạt trong lồng ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!