Tạ Nghiễn nhìn nàng chằm chằm một lúc, mỹ nhân tựa trăng rằm, dưới ánh đèn càng tăng thêm nét quyến rũ.
Lớp trang điểm của nàng có chút lem ra khiên nơi đuôi mắt tăng thêm vẻ mông lung mờ ảo, vì cả ngày trời chưa ăn uống gì, son môi nổi lên những nếp nhăn nhỏ, càng làm nổi bật hình dáng đôi môi nàng, thanh tú mà đầy đặn, tựa như quả hồng hạnh vừa hé nở…
Tạ Nghiễn hoàn toàn không biết, tại sao hắn lại để ý đến chi tiết như vậy.
Chỉ là trong khoảnh khắc hiện tại, hắn đối mặt với cuộc hôn nhân gượng ép này, điều nghĩ đến không phải là dáng vẻ xinh đẹp tựa tiên nữ, thanh khiết như ngọc, không phải là hương ấm trong lòng… Hắn chỉ muốn biết, Cố Niệm rốt cuộc có thể giả vờ được bao lâu?
Lòng hắn lạnh như sương.
Cố Niệm chớp chớp mắt, cuối cùng cũng đợi được Tạ Nghiễn lên tiếng: "Nàng muốn cứ ngồi mãi làm người câm à?"
Sắc mặt nàng sững lại.
Theo quy củ, phu quân phải dắt tay nàng cùng nhau ngồi trước bàn, hai người cùng uống một bầu rượu ngọt, sau đó cùng ăn một bát chè trôi nước đậu phộng táo đỏ.
Đợi sau khi tắm gội xong, phu thê tân hôn tình cảm nồng thắm còn sẽ tựa vào nhau trước gương, lang quân thay phu nhân chải mái tóc dài, sau đó thổi đèn cùng nằm trên giường mà ngủ.
Nàng không biết có thể đáp lời hay không, nhưng Tạ Nghiễn không dời mắt đi, hắn đang hỏi nàng.
Nàng môi son khẽ mở, cuối cùng khẽ nói: "Tiểu hầu gia, theo quy củ…"
Tạ Nghiễn lạnh lùng ngắt lời: "Theo quy củ, ta còn phải giúp nàng tháo búi tóc chải đầu, nhưng ta không có ý định này."
Từng chữ rơi xuống, Cố Niệm chợt nhận ra trái tim mình, "bộp" một tiếng như bị kéo giật xuống đất.
Từng chút ước mong và khao khát về những điều nhỏ nhặt sau này, vào khoảnh khắc này đã vỡ tan tành, câu nói lạnh lùng của hắn làm nàng bừng tỉnh, vô cùng rõ ràng bắt gặp được vẻ chán ghét trong đáy mắt Tạ Nghiễn.
Nàng thật không nên ôm giữ sự mong chờ hoang đường, sao lại cho rằng sự tu dưỡng kiềm chế mà hắn thể hiện ra chính là thật lòng chứ?
Cố Niệm nén nước mắt, đột ngột đứng dậy, quay mặt đi nói nhỏ: "Ta… ta đi tắm gội."
Phòng tắm đã có tỳ nữ đợi sẵn, Tạ Nghiễn nghe tiếng nước róc rách, cúi mắt nhìn lướt qua bàn lễ vật hợp cẩn như ý.
Trong lòng hắn bực bội gọi tiểu tư bên ngoài, ra lệnh cho người đem những món đồ này dọn đi toàn bộ, mắt không thấy lòng không phiền.
Cố Niệm với việc này không hề hay biết, nàng thờ thẫn ngồi, chỉ thấy bụng dưới đau âm ỉ, chắc là do quá lâu chưa ăn gì gây nên.
Bị phái đến Sơ Vũ Hiên hầu hạ là hai nha hoàn tuổi không lớn, các nàng tự xưng là Nguyệt Mai, Nguyệt Hương.
Cố Niệm không dám mở miệng hỏi họ xin điểm tâm lót dạ, đành phải cắn răng chịu đựng.
Lần tắm gội này mất nửa canh giờ, ngay cả nước cũng thay một lần, Cố Niệm lúc này mới hoàn toàn rửa sạch lớp trang điểm đậm trên mặt, thay bộ thâm y* màu đỏ thẫm bằng lụa mới may rồi trở về gian trong.
Thâm y*: Kiểu áo dài cổ đại, nổi tiếng từ trước thời Tần
Tạ Nghiễn nhìn cũng không nhìn nàng, phòng tắm đã thay nước mới, hắn đi thẳng vòng ra sau tấm bình phong, phất tay đuổi tỳ nữ muốn đi theo.
Tiểu nha hoàn trước đây chưa từng hầu hạ bên cạnh Tạ Nghiễn, cho nên không hiểu rõ thói quen hành sự của hắn.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, tự thấy mất mặt, bèn chậm rãi lùi đến trước bàn trang điểm, hướng Cố Niệm cúi người hành lễ: "Nô tỳ hầu hạ thiếu phu nhân tháo tóc."
Hai người miệng gọi thiếu phu nhân, nhưng trong giọng điệu lại không có mấy phần cung kính.
Cố Niệm liên tục nói cảm ơn, nhưng lại không nhận được sự cảm kích của họ, động tác tay không thể xem là nhẹ nhàng cẩn thận, mấy lần kéo tóc khiến Cố Niệm đau đến kêu khẽ, hai người lại làm như không nghe thấy.
Cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa, Nguyệt Mai, Nguyệt Hương thong thả lui sang một bên, không nói gì nữa.
Cố Niệm từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy bàn tròn trống không, lúc này trong dạ dày lại cuộn lên một trận đau. Nàng suy nghĩ một lát, vừa quay đầu lại định hỏi ý kiến, nhưng rồi cuối cùng vẫn lặng lẽ đứng dậy rót một tách trà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!