Chương 50: Điều ngài muốn ta không làm được

Cố Niệm trước khi rời khỏi Hành phủ, vốn còn muốn vòng lại hoa viên tìm cây trâm ngọc bị biến mất vô cớ kia.

Nhưng Tạ Nghiễn lại tiễn nàng một mạch ra đến tận cổng lớn, không cho nửa điểm cơ hội, nàng đành phải thôi.

Nàng bước từng bước nhỏ xuống thềm đá, đầu cũng không ngoảnh lại, giọng Tạ Nghiễn liền trầm xuống một chút: "Cố Niệm——"

Người thì gọi lại được rồi, nhưng lời mềm mỏng đến bên miệng lại không nói ra được.

Rõ ràng muốn hỏi nàng, có thể ở lại dùng bữa cùng hắn không, không chỉ là cơm trưa, đêm nay cũng muốn nàng ở lại, cho dù không làm gì cả, hắn chỉ muốn nói chuyện với nàng.

Hoặc là ngay cả nói chuyện cũng không cần, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng cũng đã mãn nguyện. Giống như mấy ngày ở trấn Nam Thủy, nàng yên tĩnh ngồi trước bàn sao chép sách, hắn ngồi sau lưng nàng, đôi bên đều có việc bận rộn của riêng mình, nhưng hễ ngẩng mắt là có thể nhìn thấy nàng.

Nhưng hắn sợ Cố Niệm từ chối, hơn nữa, nàng từ chối là điều hiển nhiên, thế là hắn lại đành phải một mình hờn dỗi, tiếp sau đó cũng không có cách nào làm việc cho tốt được.

Cố Niệm tò mò nhìn về phía hắn, thấy hắn muốn nói lại thôi, biểu cảm trên mặt biến ảo khôn lường, không khỏi hơi cau mày, chủ động hỏi: "Đại nhân có chuyện gì sao?"

Tạ Nghiễn đành phải nói: "Về thu dọn ít y phục, trong núi sẽ lạnh hơn Tầm Khê một chút, đừng chỉ mải ham chơi."

Cố Niệm hơi sững sờ, hắn thật sự định đi núi Tiểu Tương…

Nàng im lặng một lát, lúc này mới gật gật đầu, ngay sau đó lại không chút lưu luyến mà xoay người rời đi.

Tạ Nghiễn trong lòng cô đơn, giờ phút này mới biết, bất luận lúc trước hắn có hỏi ra câu giữ lại không thích hợp kia hay không, chỉ cần Cố Niệm hơi lạnh nhạt, hắn cũng chỉ còn lại nỗi phiền muộn giống như vậy.

Tạ Nghiễn cau mày thở dài, đành phải đè nén tình cảm mà cất bước đi về thư phòng.

Trên thư án trong phòng đang bày cây trâm ngọc kia, nha hoàn nhặt được trâm ngọc đã cẩn thận lấy khăn tay lót bên dưới, mãi đến khi Tần Trọng Văn đi vào, nàng ta mới an tâm lui ra ngoài.

Tần Trọng Văn nhìn chằm chằm cây trâm ngọc một lát, cuối cùng cũng thấy Tạ Nghiễn trở về.

Hắn ta thấy chủ tử mặt mày u ám, liền biết người này lại tự rước lấy sự nhàm chán ở chỗ Cố Niệm, trong lòng không ngừng thầm oán, nhưng ngoài mặt không biểu lộ.

Tạ Nghiễn liếc nhìn cây trâm ngọc, nhất thời không nói gì.

Tần Trọng Văn lúc này mới nói với giọng thấm thía: "Công tử, Cố nương tử giữ lễ trọng nghĩa, vô cớ làm mất trâm ngọc tất nhiên sẽ sốt ruột, ngài tại sao không nói thật cho Cố nương tử biết đồ đã được tìm thấy? Cũng để cho Cố nương tử yên tâm hơn."

Tạ Nghiễn lơ đễnh cầm cây trâm ngọc lên, đưa tới trước mắt, cụp mi mắt đánh giá một lát, lúc này mới trầm giọng nói: "Trong lòng nàng ấy cảm thấy mắc nợ, mới có thể chủ động đến tìm ta."

Tần Trọng Văn: …

Hắn ta có lúc không khỏi cảm thấy Tạ Nghiễn là tự làm tự chịu, đương nhiên, lời trong lòng sẽ không để bất kỳ ai biết được.

Tạ Nghiễn lẳng lặng cất kỹ cây trâm ngọc, sai hắn ta đi sắp xếp công việc chuẩn bị đến núi Tiểu Tương.

Hôm sau, Tạ Nghiễn gọi Thôi Vân Trì đến thư phòng, viện cớ nói mình phải đến phủ tỉnh một thời gian, dặn dò hắn ta toàn quyền theo dõi mọi việc ở Tầm Khê, trong lời nói không chỗ nào là không có ý lôi kéo, càng khiến Thôi Vân Trì ý chí kiên định, tin chắc rằng Tạ Nghiễn đã vô cùng trọng dụng hắn ta, mỹ nhân kế tàn nhẫn dâng vật quý của hắn quả thực đã thành công.

Qua thêm một ngày, một cỗ xe ngựa từ huyện thành Tầm Khê chậm rãi ung dung đi về phía Đông.

Cố Niệm tì người bên cửa sổ nhìn phong cảnh lướt qua chầm chậm bên ngoài.

Hai ngày nay nàng cũng đã nghĩ, tại sao lại gật đầu đồng ý đi núi Tiểu Tương cùng Tạ Nghiễn… Thực ra rõ ràng nên từ chối, nhưng nàng nghe thấy nơi muốn đến là núi Tiểu Tương, không biết tại sao lại không từ chối.

Nàng dường như có duyên nợ không ít với núi Tiểu Tương, cho dù đã rời khỏi Kinh thành, đặt chân đến một trấn nhỏ xa lạ, nhưng vẫn nghe thấy cái tên núi Tiểu Tương một lần nữa từ miệng bá tánh địa phương.

Khởi đầu cho mối quan hệ hơi thay đổi giữa nàng và Tạ Nghiễn, là vì nàng vô tình lấy một cuốn "Núi Tiểu Tương Ký" trên thư án của hắn, nàng đã xem rất kỹ, rồi nói chuyện với Tạ Nghiễn về nó, mà ngày hôm đó hắn đã lắng nghe rất nghiêm túc.

Cũng là vào ngày đó, nàng cuối cùng đã đổi cách xưng hô gọi hắn là phu quân, hai người dường như bắt đầu chấp nhận đoạn nhân duyên này, nhưng đến sau này, nàng phát hiện hóa ra là nàng tự mình đa tình…

Sau đó nữa là bữa yến tiệc ở Thẩm phủ, lại vì chủ đề bắt nguồn từ ngọn núi Tiểu Tương này, nàng bị Giả Huệ Vân chế nhạo, chịu ấm ức chạy ra khỏi Thẩm phủ, mà Tạ Nghiễn đã tìm thấy nàng. Ngày đó hắn đã dịu dàng lau nước mắt cho nàng, còn cho nàng sự tin tưởng chưa bao giờ có, cũng chính từ lúc đó, tình cảm của nàng dành cho hắn lại sâu sắc thêm một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!