Tạ Nghiễn một mặt muốn chiếu cố đến sự đau lòng khổ sở của nàng, mặt khác chính sự trong tay lại không thể chậm trễ.
Tần Trọng Văn đã chờ sẵn ở thư phòng, đợi hắn ngồi xuống, liền cất giọng chậm rãi trình bày rõ ràng từng việc một.
Tạ Nghiễn biết được thủ đoạn tàn độc của Thôi Vân Trì, cũng hiểu rõ cái chết của Triệu Thái tám chín phần mười là do hắn ta ra tay.
Thôi Vân Trì giở trò sau lưng Tưởng Vịnh Chính, đối mặt với hắn lại hết sức lấy lòng, Tạ Nghiễn thầm suy đoán, sổ sách và thư từ kia e là cũng đã bị động tay động chân.
Bây giờ Triệu Thái vừa chết, không còn ai có thể vạch trần uy h**p hắn ta nữa, há chẳng phải chính là hắn ta muốn giấu tới khi nào thì giấu tới khi đó sao, tất cả chỉ xem Tạ Nghiễn có thể đáp ứng hứa hẹn cho hắn ta một tương lai hay không.
Thôi Vân Trì đúng là không chịu thiệt thòi chút nào.
Tạ Nghiễn đoán rõ ý đồ của hắn ta, trong lòng đã có đối sách.
Hắn gọi Tần Trọng Văn tiến lên: "Phái người báo cho Từ Ngôn Tân, bên đó của hắn ta có thể bắt đầu hành động. Có việc gì cần hỗ trợ, cứ bảo Triệu gia tìm một tiểu tư lạ mặt đến hành phủ gặp ngươi. Cố gắng hết sức không trực tiếp lộ diện, để tránh đánh rắn động cỏ."
Tần Trọng Văn vâng dạ.
Tạ Nghiễn lại nói: "Bên Thôi Vân Trì cũng có thể sắp xếp rồi, không cần trì hoãn nữa."
Tần Trọng Văn ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, không dám nói nhiều thêm.
Một ngày sau, Cố Niệm đưa Vương Thạch Đầu đến nha môn nghe tuyên án.
Triệu Thái và Ngô thị thông dâm hại mạng, chứng cứ xác thực, hơn nữa Triệu Thái mấy hôm trước đã đền tội tự vẫn trong ngục, trước khi chết có viết huyết thư nhận tội, còn Ngô thị cấu kết với Triệu Thái sát hại trượng phu của mình, đánh ba mươi trượng, chọn ngày lưu đày đến Điền Nam.
Vương Thạch Đầu đứng trước công đường lặng lẽ rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không đến nhà lao gặp lại Ngô thị một lần, tâm trạng uể oải theo Cố Niệm trở về trấn Nam Thủy.
Nghĩa thục vẫn còn vài ngày nữa là kết thúc, nhà Vương Thạch Đầu gặp biến cố lớn, nhất thời cậu cũng không còn tâm tư cầu học, cả ngày trốn trong sương phòng ở Đông viện, hễ nằm là nằm cả ngày.
Cố Niệm biết cậu vẫn chưa nguôi ngoai, tự nhiên cần thời gian, chỉ hằng ngày lo lắng chuyện ăn uống của cậu, những việc vặt vãnh khác cũng mặc cho đứa trẻ đáng thương này tự thu xếp.
Từ Ngôn Tân dạo này lại thường xuyên đến Đông viện quan tâm tình hình của Thạch Đầu, lâu dần, bọn họ qua lại tự nhiên cũng nhiều hơn bình thường.
Hôm nay Vương Thạch Đầu vừa uống thuốc xong nghỉ ngơi, Cố Niệm rón rén đóng cửa lại, quay người liền thấy Từ Ngôn Tân vừa khéo tiến vào sân.
Nàng vội mỉm cười gật đầu: "Tiên sinh đến không đúng lúc lắm, Thạch Đầu vừa ngủ rồi ạ."
Nàng thuận thế mời Từ Ngôn Tân ngồi xuống bên bàn đá.
Từ Ngôn Tân cười nhạt nói: "Không sao, vốn dĩ cũng là tiện đường đến thăm nó một lát, thực ra là có vài lời muốn nói với Cố nương tử."
Cố Niệm ngạc nhiên, chậm rãi rót cho hắn ta một tách trà nóng, nhất thời không hiểu liền nhìn sang.
Từ Ngôn Tân nói: "Gần đây ta cần ra ngoài một chuyến, cho nên đặc biệt đến để từ biệt Cố nương tử."
Cố Niệm sững sờ: "Từ tiên sinh định rời khỏi Tầm Khê sao?"
Y nói: "Chỉ là tạm thời rời đi một thời gian, chuyện này rất quan trọng, phải đích thân đi một chuyến. Đến lúc đó Triệu viên ngoại sẽ cử hai người hầu khỏe mạnh đi cùng ta, đợi mọi chuyện xong xuôi sẽ trở về."
Cố Niệm lúc này mới yên tâm, lập tức thả lỏng cười nói: "Ta còn tưởng tiên sinh không định ở lại nữa."
Từ Ngôn Tân hơi cụp mắt, khẽ nói: "Không ngờ Cố nương tử lại lo lắng cho tại hạ như vậy…"
Cố Niệm cười nhẹ, có chút ngượng ngùng nói: "Thực ra là ta có ý riêng, còn muốn sau này có thể mời tiên sinh cùng mở nghĩa thục… Không giấu gì ngài, mấy ngày nay ta thấy tiên sinh rất vui vẻ giảng dạy ở học đường, cũng thích tiếp xúc với học trò, thực sự là một vị phu tử rất tốt."
Từ Ngôn Tân cười nhạt không đáp, qua một lúc lâu đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay Cố nương tử ở trong thành mọi việc vẫn tốt chứ?"
Cố Niệm chớp chớp mắt, nói tốt thì không hẳn, nhưng dường như cũng không tệ như trong tưởng tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!