Chương 46: “Niệm Niệm”

Cố Niệm bị hắn dọa cho giật nảy mình, ngồi không vững, chống tay ngã ngửa ra sau, đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Nàng cuống quýt đứng dậy, phủi phủi vạt váy sau lưng, lùi lại mấy bước, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ đánh giá Tạ Nghiễn, lời truy hỏi đến bên miệng lại nuốt vào trong bụng, nhưng qua một lát, sự tò mò mãnh liệt kia lại ép lời nói bật ra.

"Ngài, ngài…" Nàng cố gắng cân nhắc lời lẽ thích hợp "Đại nhân cũng đến tìm kỹ nữ sao?"

Tạ Nghiễn lườm nàng một cái "Thế nào gọi là "cũng"?"

Cố Niệm lập tức nghẹn lời, chỉ lảng tránh nói: "Không liên quan đến ngài." Ngay sau đó làm động tác "suỵt", ra hiệu Tạ Nghiễn đừng làm ồn, rồi lại bắt đầu ngồi xổm xuống bê gạch xanh.

Tạ Nghiễn kéo giật nàng dậy "Muốn vào trong à?"

Cố Niệm cảnh giác nhìn hắn, chần chừ gật đầu, ngay sau đó lại thấy không ổn, vội lắc lắc đầu.

Tạ Nghiễn bất đắc dĩ: "Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"

Nội tâm Cố Niệm giãy giụa vô cùng.

Nàng đương nhiên muốn tự tay bắt được hành vi gian dâm hạ lưu của Thôi Vân Trì, để hắn ta không còn đường chối cãi, thế nhưng, nếu đi bắt gian cùng với tiền phu*, dường như… nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái.

Tiền phu*: chồng cũ

Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách thích hợp.

"Tạ đại nhân, ta biết ngài võ công cao cường, có thể phiền ngài giúp ta lẻn vào trong sân không?"

Tạ Nghiễn giả vờ như chợt vỡ lẽ mà "Ồ" một tiếng kéo dài, giả vờ giả vịt hỏi: "Nàng là con gái nhà lành, vào nơi này làm gì?"

Cố Niệm cười gượng gạo, khá chột dạ nói: "Tạ đại nhân, ngài có thể không hỏi được không?"

Tạ Nghiễn làm ra vẻ mặt hiểu sâu biết rộng, ngay sau đó từ chối: "E là không được."

Cố Niệm nghiến răng: "Ta vừa rồi nhìn thấy Vân Trì vào trong sân rồi."

Tạ Nghiễn liếc nàng một cái "Đi bắt gian à?"

Cố Niệm sững sờ, rõ ràng không ngờ tới từ ngữ thô bỉ không chịu nổi này lại thốt ra từ miệng Tạ Nghiễn.

Mặt nàng nóng bừng lên, may mắn trong bóng tối không ai phát hiện, đành phải quay mặt đi "Ngài nói sao thì là vậy đi."

Tạ Nghiễn bèn nói: "Giúp nàng cũng được, nhưng, nếu nàng thật sự thấy Thôi Vân Trì ở bên ngoài phong lưu vui vẻ, có chịu đựng nổi không?"

Cố Niệm trước tiên là vui mừng, ngay sau đó lại lạnh lùng nói: "Chẳng qua cũng chỉ là đôi bên chia tay, có gì mà không thể?"

Tạ Nghiễn kinh ngạc nhướng mày "Nói hay lắm. Nàng tưởng hắn giống như ta, sẽ dễ dàng ký vào thư phóng thê thư hòa ly với nàng sao?"

Cố Niệm lại sững sờ, không có chút đề phòng, bị hắn đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, trong đầu nhất thời trống rỗng, lại buột miệng nói ra: "Ta và huynh ấy chưa hề thật sự thành thân, tất nhiên không cần dính líu đến hòa ly."

Lần này đến lượt Tạ Nghiễn sững sờ thất thần.

Hắn chuyển mắt nhìn chằm chằm Cố Niệm, trong ánh mắt vậy mà lại có một tia vui mừng ngấm ngầm mà nàng không hiểu nổi.

"Tạ đại nhân… sao vậy?"

Tạ Nghiễn lại thản nhiên nói: "Nàng chắc chắn muốn xem à?"

Cố Niệm nghiêm túc gật đầu lần nữa.

Tạ Nghiễn giơ tay ôm lấy eo nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!