Đêm đó, Triệu Dụ đặc biệt bày tiệc rượu khoản đãi mọi người.
Tạ Nghiễn không muốn ra mặt quá nhiều, nhưng thấy Trình phu tử, Từ Ngôn Tân cũng đều có mặt, bèn cho rằng Triệu Dụ không phải hạng người nịnh cao đạp thấp, hẳn là chỉ muốn làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà.
Bữa tiệc rượu này cũng không giống như Tưởng Vịnh Chính sắp đặt, trong bữa tiệc hoàn toàn không có tiếng đàn ca sáo nhị, ca múa ồn ào hay những sự bát nháo, không đứng đắn tương tự.
Triệu Dụ cả nhà đều có mặt, ông ta có một thê một thiếp, nhưng nhìn tướng mạo đều là người tính tình thật thà, đôi bên xưng hô với nhau như tỷ muội, con cái dưới gối của hai phòng cũng thân thiết không khoảng cách, xem ra hậu trạch chung sống hòa thuận.
Vì có cả già trẻ, tự nhiên sẽ không mời đào kép, kỹ nữ đến góp vui, gần giống như tiệc gia đình bình thường, chỉ là quy cách cao hơn một chút, không để quý nhân cảm thấy qua loa sơ sài.
Triệu Dụ vốn muốn theo quy củ mời Tạ Nghiễn ngồi ghế trên, nhưng bị hắn lạnh lùng từ chối, không tiện khuyên nữa.
Ông ta và chính thê ngồi ghế chủ tọa, bên phải là Trình phu tử, bên trái là Tạ Nghiễn, cũng coi như thỏa đáng.
Sau đó là Cố Niệm và Từ Ngôn Tân một bàn, thiếp thất một bàn, trẻ con theo vú nuôi ngồi riêng.
Tạ Nghiễn đưa mắt nhìn lướt qua Cố Niệm, thấy nàng không kìm được tò mò, chớp mắt liếc nhìn những món ăn kỳ lạ trên bàn, thức ăn chồng chất như núi, nhất thời thèm thuồng vô cùng, cầm đũa mà không biết nên gắp món nào trước.
Nàng mỗi khi gắp một món, đưa vào miệng nhai nuốt kỹ càng, nếu thấy thích liền gật đầu không ngớt, tựa như đang thưởng thức món ngon tuyệt đỉnh, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra những thói quen nhỏ này.
Tạ Nghiễn lặng lẽ nhìn trộm, nàng lúc trước ở Hầu phủ dùng bữa rất quy củ, không nhìn ra lại là người ham ăn thích của lạ, bây giờ "hiện nguyên hình" lại không hề tỏ ra mất nhã nhặn, trái lại còn có vẻ đáng yêu ngây ngô và tinh nghịch.
Từ Ngôn Tân ở bên chậm rãi uống rượu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, khóe môi mang ý cười. Cảnh tượng này tương xứng hài hòa, khiến Tạ Nghiễn nhìn mà sắc mặt u ám, tâm trạng không vui, dứt khoát quay đầu uống cạn với Triệu Dụ, thật đúng là rượu không làm người say mà người tự say.
Triệu Dụ hoàn toàn không giống hạng người bợ đỡ nịnh hót như Tưởng Vịnh Chính, lúc nói chuyện phóng khoáng không gò bó, nhưng lại không mất đi lễ nghi thể thống, ngược lại giống như thật lòng muốn kết giao với Tạ Nghiễn, khá có mấy phần ý tứ giống như khi hắn ở ngoài cầm quân, cùng mọi người trong doanh trại nâng ly cạn chén.
Tạ Nghiễn từ nhỏ đã ra vào sa trường, trong xương tủy vốn dĩ mang mấy phần phóng khoáng, rượu qua mấy tuần, càng lúc càng nói chuyện hợp ý với Triệu Dụ, hai người thậm chí còn hẹn ước sau này ở Kinh đô gặp lại, Tạ Nghiễn còn hứa sẽ tự mình khoản đãi tiếp đón, nào còn nửa điểm dáng vẻ của Khâm sai tuần thần.
Tiệc tan, khách khứa đều vui vẻ, Tạ Nghiễn đi theo quản gia Đại An trở về biệt viện Triệu gia.
Triệu Dụ cũng coi như có lòng, chỉ cử tiểu tư đến biệt viện hầu hạ, chứ không có tâm tư xấu xa gì. Tiểu tư kia nhanh nhẹn thắp đèn chuẩn bị nước, sau đó lui về phòng bên chờ phân phó.
Tạ Nghiễn đêm nay chỉ uống vài chén, nhưng hơi rượu vẫn còn, hắn tắm rửa xong, khoác thâm y rộng rãi bước về phòng trong, dựa vào nhuyễn tháp, ngước mắt lướt qua mấy trang giấy trên bàn nhỏ.
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng cầm lên, giơ một trang giấy xem xét tỉ mỉ, nhất thời cảm khái bâng khuâng.
Đó là bản viết tay mà Tần Trọng Văn tìm được, toàn bộ đều do Cố Niệm tự tay viết. Nét chữ trên giấy hiện lên trong mắt, khiến hắn chìm vào im lặng thật lâu.
Nàng trước kia ở Hầu phủ thường xuyên mô phỏng nét chữ của hắn sao? Nếu muốn học được giống đến thế, nàng hẳn đã tốn rất nhiều tâm sức.
Vào những ngày hắn lạnh nhạt với nàng, không hề đến Sơ Vũ Hiên, nàng rốt cuộc đã làm gì?
Tạ Nghiễn đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt: "Nàng lúc trước ngoài việc đến dược đường, còn có sở thích gì khác không?"
Tần Trọng Văn thấp giọng đáp: "Công tử, chuyện này phải hỏi Nguyệt Mai và Thanh Tâm, thuộc hạ là thị vệ bên cạnh ngài, sao dám nghe ngóng hành tung của thiếu phu nhân."
Hắn ta nhất thời chưa sửa lại cách xưng hô, lập tức ấp úng chốc lát, nhưng không thấy Tạ Nghiễn sửa lại chỗ sai sót của hắn ta.
Hắn ta ngước mắt nhìn trộm Tạ Nghiễn, lại nói: "Có điều thuộc hạ trước đây thỉnh thoảng nghe Nguyệt Mai nhắc tới, thiếu phu nhân hình như đã chép lại hết toàn bộ những lời chú thích khi ngài đọc sách, còn đóng thành một cuốn, chỉ không biết những thứ này cất ở đâu."
Tạ Nghiễn vẫn luôn im lặng, Tần Trọng Văn mới yên lòng, "Thuộc hạ thấy Sơ Vũ Hiên đã lâu không quét dọn kỹ càng, hay là để Nguyệt Mai dọn dẹp sắp xếp lại một phen, đợi công tử tuần du phía Nam trở về, nơi đó sạch sẽ nhìn cũng thoải mái hơn."
Hắn lúc này mới nói: "Cứ làm theo ý ngươi đi."
Tần Trọng Văn mím môi cười, không để lộ cảm xúc: "Vâng, thuộc hạ lập tức truyền tin về kinh."
Gần đến nửa đêm, Tạ Nghiễn vẫn đang cầm bút trước bàn.
Tần Trọng Văn chợt tiến vào, thấp giọng nói: "Công tử, Từ Ngôn Tân vẫn chưa về lại phòng." Hắn ta ngừng một chút "Trong phòng Cố cô nương cũng chưa thắp đèn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!