Nàng lập tức nhận ra điều không ổn, cảnh giác nhìn Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn nhếch mép, nhìn Cố Niệm không nói gì, nhưng vẻ mặt lại khá đắc ý.
Cố Niệm suy nghĩ giây lát, đột nhiên nói: "Tạ đại nhân, thứ cho ta mạo muội, nhưng ta có vài lời muốn nói với ngài."
Vẻ mặt Tạ Nghiễn thoáng qua chút kinh ngạc, hắn khá bất ngờ trước sự dửng dưng và bình tĩnh của Cố Niệm lúc này…
Rõ ràng hôm đó vẫn còn khí thế không hề sợ hãi, sao mới qua mấy ngày mà dường như đã đột nhiên nhìn thấu rồi vậy, lẽ nào, nàng và Thôi Vân Trì cãi nhau rồi?
Trong lòng hắn có chút nghi ngờ, nhưng đè nén không thể hiện ra, chỉ khẽ gật đầu, đi theo Cố Niệm đến một góc học đường, tránh xa đám học trò và Từ Ngôn Tân.
Cố Niệm hít sâu một hơi, lập tức cúi người hành lễ, vô cùng trịnh trọng: "Tạ đại nhân, mong ngài tha thứ, hôm đó quả thực ta đã ăn nói hành xử không đúng mực, sai đến mức ngớ ngẩn. Ta không nên cậy vào việc chúng ta là chỗ quen biết cũ mà mạo muội đến trước mặt ngài cầu xin. Hôm đó thực sự là tình thế cấp bách, ta cũng ăn nói bừa bãi, lúc nào cũng dễ bị cảm xúc chi phối, đây là ta sai.
"Ta biết luật pháp không dung tình người, nhưng ngài cũng… ngài cũng sẽ không vu oan cho người vô tội."
Tạ Nghiễn kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng lại đột nhiên nhận lỗi thành khẩn đến vậy.
Hắn nhướng mày "Biết sai ở đâu thì vẫn chưa muộn."
Cố Niệm mặc kệ giọng điệu kỳ quái của hắn, nói tiếp: "Hôm nay ta nói với ngài những lời này, không sợ ngài chê cười, là bởi vì ta chột dạ. Đúng là ta đã làm sai, may mà không gây ra đại họa không thể cứu vãn, ta đã nhận được bài học rồi. Nhưng ta không muốn cứ hễ nhìn thấy ngài, hoặc nhìn thấy Tần thị vệ, thậm chí đợi đến khi các ngài rời khỏi Tầm Khê, mỗi lần ta đi ngang qua Hành phủ, lại vô thức nhớ đến sự khó xử hôm đó, như vậy ta cũng không thể sống yên ổn được nữa."
Tạ Nghiễn khẽ nhếch mép cười, yên lặng lắng nghe, muốn biết nàng còn có cảm khái gì nữa.
"Chuyện này nói cho cùng cũng là do trong lòng ta có quỷ, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện sai lầm, nếu ngài và ta thật sự là người xa lạ không quen biết nhau, chắc hẳn ngày đó ta đã không phạm phải… điều kiêng kỵ như vậy." Nàng chợt nhớ tới sự hoang đường cởi áo giải dây sau khi uống rượu hôm đó, gương mặt xinh đẹp lập tức ửng hồng, khẽ cúi đầu.
"Mong đại nhân rộng lượng, có thể tạm gác ân oán đừng tính toán nữa, thực ra trong lòng ta không có ý đó."
Nàng cuối cùng cũng thở phào một hơi nặng nề "Ngài đến Tầm Khê là khách, bất kể có còn lưu luyến tình xưa hay không, ta đều nên lấy lễ nghĩa àm đối đãi. Đại nhân có nhu cầu gì, nếu ta có thể giúp được thì nhất định sẽ không từ chối."
Cố Niệm dừng một chút, ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, ánh mắt kiên định, "Cho nên, mong đại nhân đừng nói những lời mập mờ nước đôi đó nữa… Nếu ngài bằng lòng, chúng ta có thể qua lại bình thường, có lẽ còn có thể làm bằng hữu."
Tạ Nghiễn đột nhiên cao giọng: "Bằng hữu?"
Hắn nhìn Cố Niệm đầy ẩn ý, nàng sững sờ, do dự gật đầu.
Tạ Nghiễn nhếch môi cười khẩy: "Loại bằng hữu gọi là đến ngay lập tức đó sao?"
Cố Niệm ngỡ ngàng nhìn hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, giọng điệu khá đứng đắn, nhưng lời nói ra lại… Bằng hữu không vấn đề gì, gọi là đến ngay lập tức thoạt nghe cũng không có vấn đề gì, nhưng khi hai cụm từ này đặt cạnh nhau, lại khiến nàng nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Tạ Nghiễn chỉ nói đến đó, đột nhiên chuyển chủ đề: "Ngươi đã biết có những hậu quả không gánh nổi, thì đừng làm ra chuyện đó. Chuyện này ta không muốn truy cứu nữa, Thôi Vân Trì cũng đã vô tội ra tù. Chỉ là, sau này đầu óc nàng cũng lanh lợi một chút, tóm lại là phải biết nhìn người."
Hắn vốn còn muốn nhân cơ hội này nhắc đến chuyện săn bắn mùa thu năm đó, lần đó, giống lần này biết bao, nhưng vì sao phản ứng của Cố Niệm lại hoàn toàn khác? Lẽ nào lúc đó nàng gặp phải chuyện khó xử gì mà không thể nói thật với hắn?
Tạ Nghiễn ngẫm nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không đúng lúc, bèn thôi.
Cố Niệm chỉ cho rằng hắn nói có ẩn ý, nhưng vì mọi chuyện đã nói rõ, nàng cũng không cần thiết phải bám riết không buông, bây giờ mỗi người lùi một bước, cũng hiếm khi có được sự yên tĩnh.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Từ Ngôn Tân đã cất bước đi đến giữa học đường.
Cái chân bị thọt của hắn ta được đôi giày vải mềm nâng đỡ nên không còn rõ ràng như vậy nữa, nhưng Tạ Nghiễn vẫn nhận ra chút bất thường.
Hắn nhíu mày nhìn Từ Ngôn Tân, hàng mi dài khẽ cụp xuống, như đang suy tư điều gì mà thở dài một hơi.
Cố Niệm còn chưa kịp hỏi, đã nghe Tạ Nghiễn nói: "Ngươi có biết quyển "Kim Thoa Ký" mà hắn ta nói giảng về chuyện gì không?"
Cố Niệm quay đầu nhìn Từ Ngôn Tân, lại do dự nhìn Tạ Nghiễn, im lặng lắc đầu.
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: "Quyển này kể về một thư sinh nghèo muốn chuộc thân cho hoa khôi, đã đem cầm cố di vật của sinh mẫu rồi vui mừng khôn xiết đến gặp giai nhân, kết quả lão tú bà lại tăng giá vô lý, ép hoa khôi phải bán thân tiếp khách. Thư sinh tức giận, kiện lão tú bà lên quan phủ, nhưng vì không có tiền đút lót, cuối cùng ngược lại bị vu khống làm nhục hoa khôi, bị oan bỏ tù rồi ôm hận mà chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!