Cố Niệm ngày đó sau khi về nhà liền hối hận.
Nàng khó khăn lắm mới bình tâm lại được, mà thứ rượu kỳ quái kia cũng nhanh chóng tan đi, ngoài hơi choáng đầu một chút thì không còn gì khác thường.
Nàng vốn có nghi ngờ, nhưng lại tự cho rằng Tạ Nghiễn sẽ không rảnh rỗi đến mức đó, chỉ đành coi như mình chưa uống quá nhiều, nên mới không… mất kiểm soát như đêm viên phòng.
Nàng không hiểu, tư thái của hắn mập mờ không rõ, lời lẽ toàn là ám chỉ, từng bước từng bước dẫn dụ nàng vào bẫy, cho nên, nàng mới đoán già đoán non ý đồ của hắn, cuối cùng mới thành ra cục diện ngày hôm đó.
Thế mà khi nàng thật sự thỏa hiệp theo ý hắn, hắn lại nổi giận.
Rõ ràng là hắn nói muốn "gọi là đến ngay"… lẽ nào còn có ý khác ư?
Cố Niệm đoán không thấu tâm tư của hắn, càng thêm hối hận vì sao mình lại thật sự dao động tâm ý, dám bất chấp điều tiếng mà đi cầu xin.
Nàng ở nhà một mình thấp thỏm bất an mấy ngày trời, ngóng trông mãi, cuối cùng cũng đón được Thôi Vân Trì trở về.
Tạ Nghiễn quả thật nói lời giữ lời, nhận được sự quy thuận của hắn ta, ngày hôm sau liền thả hắn ta ra khỏi đại lao Hành phủ.
Tuyên bố chứng cứ không đủ, tố giác không thỏa đáng, qua điều tra Thôi Vân Trì là người trong sạch, vẫn giữ chức Nha úy Tầm Khê.
Tảng đá lớn trong lòng Cố Niệm rơi xuống, cuối cùng cũng có thể yên tâm cùng Trình phu tử đến nghĩa thục.
Nào ngờ Thôi Vân Trì về đến nhà lại cứ luôn u uất không vui, lẳng lặng một mình.
Cố Niệm không nghĩ ngợi gì mà thu dọn hành lý, vốn còn đang dặn dò hắn ta ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, trải qua chuyện ngoài ý muốn này không được lơ là nữa, phải dốc lòng làm việc…
Ai ngờ việc này lại nói trúng vảy ngược của hắn ta.
Những lời Tạ Nghiễn nói trong ngục, hắn ta đã nghiền ngẫm rất lâu, có lẽ cũng đoán được kết quả sau này.
Chẳng lẽ chỉ cần khua môi múa mép mà Tạ Nghiễn liền có thể đại phát từ bi giơ cao đánh khẽ, cho phép hắn ta trung thành dưới trướng ư?
Hắn ta tuyệt đối không có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Cố Niệm thấy hắn ta vẻ mặt hoảng hốt thất thần, không khỏi hỏi: "Vân Trì, huynh sao vậy? Từ hành phủ trở về cứ như người mất hồn, có phải không khỏe ở đâu không?"
Thôi Vân Trì giật mình hoàn hồn, khẽ nói: "Không sao, ta chỉ đang nghĩ, Tạ đại nhân liệu có vì chuyện này mà hiểu lầm ta không, nếu vậy, sau này e rằng khó được ngài ấy tin tưởng."
Cố Niệm nghe vậy sững người, cau mày nhìn Thôi Vân Trì.
Hắn ta mày chau mặt ủ, sắc mặt u ám, trong lòng như đè nặng ngàn cân, không còn vẻ hăng hái phấn chấn như ngày thường.
Còn nàng… đáy lòng từng mong đợi hắn ta trở về sẽ quan tâm đến những gì nàng gặp phải ngày hôm đó như mọi khi, không nói đâu xa, hắn ta có nên hỏi một tiếng xem nàng có bị Tạ Nghiễn làm khó không?
Đó dù sao cũng không phải chuyện chỉ cần khua môi múa mép là xong, còn mạo hiểm nguy cơ bị truy cứu liên lụy. Nhưng nàng trong lòng nghĩ đến báo ơn, nhất thời hồ đồ, lại… ỷ vào có mấy phần giao tình xưa cũ với Tạ Nghiễn, thật sự đã hồ đồ mở lời với Tạ Nghiễn.
Kết quả, đổi lại là sự chế nhạo của hắn.
Đương nhiên, nàng sẽ không nhận công về mình, dù sao nàng và Tạ Nghiễn cũng không xảy ra chuyện gì xấu xa không thể để người khác biết.
Thế nhưng, Thôi Vân Trì dường như không hề nhận ra điều này.
Cho đến bây giờ, điều hắn ta không yên tâm nhất vẫn là tiền đồ sự nghiệp, vẫn là hắn ta có thể thuận lợi mượn ngọn gió đông Tạ Nghiễn này để sau này một bước lên mây hay không.
Cố Niệm bỗng nhiên cảm thấy hắn ta vô cùng xa lạ.
Cứ thế này, những lời gọi là biện bạch và hứa hẹn của hắn ta trong lúc nguy cấp ở ngục giam cũng trở nên vô cùng hư vô mờ mịt.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng ngẫm ra câu nói kia của Tạ Nghiễn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!