Chương 38: Cầu xin người khác thì phải có tư thế của người cầu xin

Bên trong nhất thời không có tiếng động, trong giây lát, liền thấy cửa phòng được đẩy ra, Tần Trọng Văn mặt không biểu cảm từ bên trong đi ra, dùng một ánh mắt ra hiệu cho thị vệ rời đi.

Hắn ta đứng ngoài cửa nói: "Cố cô nương mời vào."

Cố Niệm cảm kích đáp lại bằng một nụ cười, xách váy đi vào chính đường, đưa mắt nhìn quanh, thầm nghĩ nơi này hẳn là căn phòng Tạ Nghiễn ở hàng ngày.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đóng lại, nàng sững sờ, vội quay người nhìn lại, còn chưa kịp chạy đến bên cửa, đã nghe gian trong có người lạnh lùng nói: "Còn phải để ta mời nàng vào sao?"

Cố Niệm dừng bước tại chỗ, bất an siết chặt năm ngón tay, nhưng vẫn nghe lời vòng qua bình phong đi vào bên trong.

Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn nghiêm nghị, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn đang bốc hơi nóng, nàng vừa nhìn qua, phát hiện lại giống hệt mấy món ăn nàng đưa đến nha môn hôm đó.

Nàng sững sờ, mắt khẽ chớp, thầm nghĩ chẳng lẽ quả thực như lời Thôi Vân Trì nói, Tạ Nghiễn thấy tay nghề của nàng không tệ, nên mới bảo nàng đến thư phòng một chuyến sao?

Hắn ngước mắt nhìn nàng "Nàng cũng bận rộn cả nửa ngày rồi, ngồi xuống cùng ăn đi."

Cố Niệm theo phản xạ lắc đầu: "Tạ đại nhân vất vả hơn, dân phụ không dám vượt phép tắc, ngài mau ăn đi."

Tạ Nghiễn lại đặt đũa xuống, ánh mắt trầm tĩnh đánh giá nàng, nhìn đến mức Cố Niệm đáy lòng phát run.

Làm sao nàng biết được, vừa rồi nhất cử nhất động của hai người, bất kể là Thôi Vân Trì đổi trắng thay đen đau đớn tố cáo mình vô tội bị người ta hãm hại, hay là hắn ta nói năng khéo léo, dỗ dành uy h**p Cố Niệm chủ động lấy lòng cầu xin…

Tạ Nghiễn cách đó một bức tường nghe rõ mồn một.

Có một luồng cảm xúc không tên quẩn quanh trong lòng, khiến hắn lửa giận bùng lên.

Hắn một mặt khinh bỉ thủ đoạn hạ lưu của Thôi Vân Trì, miệng đầy lời nói dối, không biết xấu hổ mà trăm kiểu kích động thê tử bán thân thay hắn cầu tình. Một mặt lại giận Cố Niệm ngây thơ ngu dại, lại có thể bị loại cặn bã này đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn cam tâm tình nguyện hi sinh vì hắn ta.

Hắn âm thầm nghi ngờ, lại càng thêm oán giận.

Cố Niệm trước đây từng có một đoạn nhân duyên với hắn, cho dù đã đường ai nấy đi, mỗi người có tiền đồ riêng, nhưng mắt nhìn của nàng đáng lẽ cũng nên cao hơn một chút, vậy mà bây giờ nàng lại cam tâm chịu thiệt gả cho loại cặn bã quan trường như Thôi Vân Trì.

Hơn nữa, xem ra nàng còn động lòng thật.

Cố Niệm rốt cuộc là nghĩ quá nhiều nên tính già hóa non, hay là nhìn nhận sự việc quá nông cạn ngây thơ ngu dại? Sao có thể dễ dàng bị Thôi Vân Trì xúi giục, thật sự bằng lòng đi ngược lại lòng mình vì lang quân mà cầu xin, chủ động lấy lòng.

Hắn không thể hiểu nổi tâm tư của nàng, càng không thể đặt nàng và vị Nhị cô nương Cố gia ba năm trước trăm phương ngàn kế gả vào Hầu phủ làm một.

Hắn chậm rãi đứng thẳng, vòng qua chiếc bàn nhỏ đi đến trước mặt Cố Niệm, thần sắc lạnh nhạt liếc nàng một cái.

"Cố cô nương đến đây là cầu xin điều gì?" Hắn dừng lại một chút "Đã gặp Thôi Vân Trì rồi, cũng không ngồi xuống dùng bữa, chẳng lẽ nào là đột nhiên hứng khởi muốn cùng bổn phủ ôn chuyện cũ sao."

Hắn cố ý nhấn mạnh âm tiết, dường như cố tình nhắc nhở Cố Niệm, bọn họ từng có một đoạn quá khứ.

Cố Niệm không ngờ hắn đi thẳng vào vấn đề như vậy, lại nghĩ đến lời dặn của Thôi Vân Trì, trong lòng hạ quyết tâm, vội cúi đầu nhún gối nói: "Tạ đại nhân, mong ngài minh giám. Vân Trì chắc chắn bị oan uổng, con người của huynh ấy ta rõ ràng hơn ai hết, nếu ngài không tin, cũng có thể hỏi các vị quan gia khác trong nha môn, hoặc là Tưởng đại nhân…"

Tạ Nghiễn lạnh lùng ngắt lời: "Con người của hắn?"

Lời nói của Cố Niệm khựng lại, nói nhỏ: "Vân Trì làm người chính trực đáng tin cậy, trước nay luôn nhiệt tình nói lời nghĩa hiệp, hàng xóm láng giềng đều công nhận phẩm hạnh của huynh ấy."

Tạ Nghiễn hơi nhíu mày, không ngừng nhấm nháp mấy câu hình dung này của Cố Niệm, trong lòng dấy lên một nụ cười hoang đường.

Bất kể là chính trực hay nghĩa hiệp, đều khác xa với Thôi Vân Trì mà hắn điều tra được.

Người này thực ra khéo léo tinh ranh, làm việc kín kẽ không sai sót, có thể nói là một người mà trắng đen đều qua lại được, càng là tay chơi tình ái lão luyện chốn phong nguyệt, chỉ riêng các kỹ nữ mà hắn ta bỏ tiền ra bao nuôi cũng đã nhiều bằng một bàn tay.

Hắn nhất thời không hiểu, Cố Niệm là thật sự không biết những việc làm bên ngoài của hắn ta, hay là đã nát ròi thì kệ cho hỏng luôn, chỉ cần nam nhân về nhà ngoan ngoãn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, bất kể phẩm hạnh hạ lưu đến đâu, nàng cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt?

Tạ Nghiễn im lặng hồi lâu, rũ mắt đánh giá nàng, Cố Niệm mi mắt cụp xuống, thấp thỏm đan chéo hai tay, rõ ràng là miệng thì đồng ý với Thôi Vân Trì, nhưng thực tế lại khó mà thực hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!