Cố Niệm thở dài, thầm biết Tạ Nghiễn cũng là kẻ có tính tình bướng bỉnh.
Nàng tuy không hiểu rõ hắn lắm, nhưng cũng có thể nhận ra vài phần từ một số chi tiết nhỏ nhặt trước đây, nếu nàng tiếp tục cứng miệng, e rằng Tạ Nghiễn sẽ không bỏ qua.
Nàng vốn không muốn bới lại vết thương lòng ra nữa, nhưng hắn cứ khăng khăng đòi một lời giải thích, nàng cũng có thể hiểu được đại khái.
Nếu đổi lại là phu quân của nàng vừa mới hòa ly không lâu đã qua đời vì tai nạn bất ngờ, mấy năm sau hai người lại trùng phùng ở nơi đất khách, làm sao nàng có thể kìm nén sự tò mò mà không truy hỏi?
Nàng đặt mình vào vị trí của hắn xem xét, cuối cùng cũng thỏa hiệp, đem lời giải thích đã nói với Thôi gia năm đó ra gọt giũa lại, xóa đi sự tồn tại của Cố Minh Chương, từ từ thuật lại cho Tạ Nghiễn.
Những lời nàng nói dù sao cũng có bảy phần là thật, Tạ Nghiễn nhất thời không nhận ra kẽ hở.
Sắc mặt hắn dịu xuống, lại thấp giọng hỏi: "Nếu đã được người ta cứu giúp, tại sao không viết thư về kinh? Cho dù ta…" Hắn ngừng lại, cảm thấy không ổn "Cho dù gửi lời nhắn đến dược đường, nàng cũng không đến nỗi bị tùy tiện phán định là đã qua đời."
Cố Niệm cười nhạt: "Là tự ta không có dự định này. Ta cảm thấy Tầm Khê rất tốt, quan hệ giữa mọi người đơn giản, ai nấy cũng đều nhiệt tình. Huống hồ phụ mẫu của ta đã sớm không còn, Kinh thành cũng không còn người hay việc gì khiến ta vướng bận, trở về đường sá xa xôi, cũng khó mà sống yên ổn. Ta ích kỷ muốn ở lại báo đáp ân cứu mạng của họ, cho nên dứt khoát cứ như vậy đi…"
Nàng rũ mắt nhìn mũi giày, vô thức khẽ di di chân xuống đất "Hơn nữa, nếu di nương bọn họ có lòng, tự nhiên cũng sẽ chủ động tìm đến. Nếu đã không tìm đến, vậy tức là đã chấp nhận chuyện này, cứ như vậy, mỗi người đều bình an cũng là một kết quả không tệ. Đại nhân thấy sao?"
Tạ Nghiễn bỗng bị nàng hỏi một câu, nhất thời không hoàn hồn lại, trong đầu chỉ nhai đi nhai lại câu "không còn người hay việc gì khiến ta vướng bận" vừa rồi của nàng… Cho nên nàng quả nhiên đã hoàn toàn buông bỏ.
Nửa năm tình nghĩa phu thê như mây khói thoảng qua, cũng đúng, bọn họ chưa từng nuôi dạy nhi tử hay nữ nhi nào, hiểu biết về nhau không sâu đậm, ngoại trừ mấy lần quấn quýt tình ái, dường như không có ràng buộc nào sâu sắc hơn.
Hắn nhớ lại chuyện cũ, trước mắt mơ hồ lóe lên nốt ruồi son nhàn nhạt kia, hơi thở bất giác không ổn định, vội ho khan vài tiếng một cách không tự nhiên.
Tạ Nghiễn trầm giọng: "Các người không phải huynh muội tình thâm, tỷ muội đồng lòng sao? Nàng nói không vướng bận, có phải là hơi bạc tình rồi không?"
Cố Niệm vốn lòng vẫn lặng như nước, chỉ nghĩ khai báo rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành để dập tắt sự tò mò của Tạ Nghiễn, như vậy là có thể đổi lấy sự yên tĩnh.
Ai ngờ hắn còn lôi huynh muội Nhị phòng Cố gia ra để châm chọc, nàng nhất thời tức giận, đột nhiên ngẩng mắt nhìn Tạ Nghiễn, trong ánh mắt lại là sự lạnh lùng mà hắn hiếm khi thấy.
"Tạ Nghiễn, Tạ đại nhân, ngài không thấy nực cười sao?" Nàng nhìn thẳng vào hắn "Những chuyện này, rốt cuộc có liên can gì đến ngài? Ngài hỏi những điều này có ý nghĩa gì không? Mà tại sao ta nhất định phải kể rõ từng điều một?"
Tạ Nghiễn sững sờ, nàng chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên hắn như vậy. Mà tiếng gọi này mang theo một tia tức giận rõ ràng.
"Hôm qua ta đã nói rõ với ngài rồi, ta tưởng ngài sẽ hiểu. Nếu không hiểu, bây giờ ta có thể nói rõ ràng hơn với ngài một chút, cũng để tránh ngài và ta có hiểu lầm, lại liên lụy đến những người vô tội khác."
"Trước đây ta còn trẻ người non dạ, quá ngây thơ, quả thực đã từng mong đợi phu quân của mình sẽ quan tâm ta, thương tiếc ta. Nhưng sau này phát hiện là ta đã nghĩ sai, nếu vốn dĩ đã không có tình cảm, thì sao có thể nảy sinh những cảm xúc khác được? Đây quả thực là ta tự mình đa tình, ép buộc người khác. Huống hồ, bây giờ ta tự lực cánh sinh sống rất thoải mái, cũng càng biết yêu quý bản thân mình hơn, thực ra ta cũng không cần phải cầu xin ai."
Sắc mặt nàng hơi giận, dừng lại một chút, lại lạnh giọng nói: "Ta thân phận thấp hèn phúc mỏng, được Thánh thượng ban ơn ban cho một đoạn nhân duyên, nhưng rốt cuộc là duyên phận mỏng, thực ra cũng không thể trách ai, ta cũng chưa từng oán hận. Hơn nữa, trước đây ngài không hề tò mò về chuyện nhà của ta, cũng chưa bao giờ hỏi đến, tại sao bây giờ lại cố tình đến làm khó ta?"
"Tiểu hầu gia, ngài và ta đã hòa ly, những chuyện này không liên quan gì đến ngài, không dám làm phiền cũng không dám để quý nhân bận tâm hỏi đến. Mong ngài đừng quấy rầy nữa, ta thực sự thấy hoảng sợ."
Trong lòng Tạ Nghiễn chấn động, lại vì bị nàng nói toạc ra sự thật tr*n tr** mà có chút không biết phải làm sao.
Cố Niệm nói không sai chút nào.
Bất kể là trước đây ở Hầu phủ, sự lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn ai cũng thấy rõ, nàng cẩn thận dè dặt lấy lòng, mong đợi hắn có thể cho một tia quan tâm thương tiếc, thậm chí bị hắn đổ oan cũng chỉ cần một câu xin lỗi, không quấy khóc cũng không tranh giành, chịu ấm ức có lẽ sẽ rơi lệ, nhưng chỉ cần hắn chịu xuống nước một chút, nàng sẽ không bao giờ làm khó hắn.
Mãi đến sau này, tin nàng qua đời truyền đến… Đúng như Cố Niệm vặn hỏi, nếu ba năm trước hắn thật sự có lòng để ý, nếu hắn thật sự đặt nàng ở trong lòng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hắn đã có thể truy cứu đến cùng, không cần phải đợi đến bây giờ mới quấy rầy đòi một sự thật.
Vật đổi sao dời, sự thật là gì có quan trọng không?
Hắn tưởng như đã có được đáp án, kỳ thực chẳng qua là nàng không muốn liên lụy Thôi Vân Trì vào chuyện cũ, cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, là sự thỏa hiệp trong muôn vàn bất đắc dĩ, chẳng có mấy phần thật lòng.
Hai người im lặng nhìn nhau, Cố Niệm lạnh lùng nhìn hắn, phảng phất như hắn là một kẻ ác chẳng liên quan gì đến nàng nhưng lại cứ quấn lấy không buông.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một chùm sáng chiếu vào, Cố Niệm không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Nàng đi qua bên cạnh Thôi Vân Trì, lại dừng bước lẳng lặng nói: "Vân Trì, cơm canh ta mang đến rồi, huynh mau ăn một chút đi. Chỉ là vừa rồi Tuần phủ đại nhân nhất thời hứng khởi, nói muốn nếm thử hương vị của Tầm Khê, ta không tiện từ chối, nên đã để ngài ấy nếm thử mấy miếng, huynh đừng để ý nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!