Tạ Nghiễn đi vòng qua thư án, mắt nhìn thẳng, sải bước rời đi, lướt qua trước mặt hai người mang theo một luồng gió lạnh, hơi thở của Cố Niệm bắt được mùi hương riêng biệt thuộc về hắn, không khỏi nín thở mấy phần.
Đợi tiếng bước chân cuối cùng cũng đi xa, Thôi Vân Trì cũng thả lỏng người, vội kéo tay Cố Niệm dẫn nàng đến trước bàn.
Hắn ta quét dọn văn thư trên bàn, toàn bộ chất đống đến góc tường, vội vã nhận lấy hộp cơm đặt ngay ngắn, nhưng người lại cất bước rời đi.
Cố Niệm còn chưa kịp lấy thức ăn ra, lại thấy Thôi Vân Trì mấy bước tiến lên đóng cửa phòng lại, xoay người trở về, vậy mà lại phấn khởi nắm lấy tay nàng.
Cố Niệm giật mình, hơi đẩy ra: "Vân Trì, đây là huyện nha…"
Nàng tuy không bài xích sự thân cận với Thôi Vân Trì, nhưng cũng chỉ giới hạn ở nơi không người, Cố Niệm rốt cuộc vẫn e thẹn, càng không muốn ở bên ngoài quấn quýt quá mức.
Thôi Vân Trì cười khẽ: "Giờ này mọi người đều đến gian chính ăn cơm cả rồi, không ai tới đâu. Ta không làm gì cả, chỉ là thấy nàng hôm nay xinh đẹp bội phần, lại còn đối với ta ân cần vừa ý như vậy, nên luôn không nhịn được muốn thân cận với nàng."
Hắn ta thuận thế ôm lấy cánh tay nàng, muốn cùng nàng kề vai ngồi chung, Cố Niệm mấy lần muốn đứng dậy, không ngừng đẩy ra, lại sợ giờ phút này có người đẩy cửa bước vào, nàng từ nay cũng không còn mặt mũi nào mưu sinh ở Tầm Khê nữa…
Thôi Vân Trì vốn cũng chỉ muốn trêu chọc nàng, hắn ta nhất thời tình cảm khó kiềm chế, tự nhiên lộ ra mấy phần bản tính, chứ không phải thật sự có lá gan dám làm càn làm bậy ở huyện nha.
Hắn ta biết Cố Niệm hay e thẹn, lại là cô nương đoan chính quy củ, dù có muốn một phen ân ái cũng sẽ không cẩu thả như vậy nên đành tạm dừng, chỉ trêu ghẹo nói: "Niệm Nhi đừng giận, ta chỉ trêu nàng thôi, chúng ta ăn cơm tử tế nhé."
Hắn ta buông tay, mở hộp cơm bày thức ăn bên trong ra, lúc này mới thắc mắc: "Sao chỉ có một bộ bát đũa?"
Cố Niệm vén lọn tóc đen, ngẩn ngơ nói: "Ta chỉ nghĩ mau chóng mang cơm nước đến cho huynh, lại quên mất là có thể ăn cùng huynh."
Thôi Vân Trì trong lòng mềm nhũn, chỉ thấy nàng vừa dịu dàng vừa ý lại vừa ngây ngô đáng yêu, sao khiến người ta không yêu cho được? Lập tức múc cho Cố Niệm một bát cháo gạo, đẩy tới bảo nàng ăn trước chút đi.
Cố Niệm mím môi cười nhẹ, cũng không nỡ làm trái ý hắn ta, đành phải khom thấp eo, đứng một bên cầm thìa chậm rãi húp.
Nàng hạ thấp người, vạt áo trước ngực trễ xuống, chiếc yếm vô tình bung ra, vô tình để lộ một mảng đầy đặn yêu kiều, Thôi Vân Trì vừa nhìn thấy, liền nhìn chằm chằm không dời nổi mắt.
Hắn ta nhẫn nhịn mãi, vô cùng không chịu nổi, vươn tay ôm choàng lấy Cố Niệm, đè nàng ngồi lên đùi, hai tay siết chặt, còn chưa kịp hôn lên gò má hồng phấn kia, cánh cửa đang đóng chặt bỗng nhiên bị người ta đẩy bung ra.
Ánh nắng chói chang lập tức ùa vào, Cố Niệm nhân lúc hắn ta không để ý, tay chân luống cuống đứng bật dậy, cúi đầu lùi xa mấy bước.
Thôi Vân Trì kinh hãi, chỉ thấy Tạ Nghiễn thần sắc lạnh lùng đứng ngoài cửa, kiêu ngạo nhìn xuống, trong giọng nói có mấy phần chán ghét: "Huyện nha là nơi trọng yếu, không dung nữ quyến ở lâu."
Hắn chuyển mắt, lạnh lùng lướt qua Thôi Vân Trì, "Thiếu ăn một bữa không chết đói được, dọn dẹp sạch sẽ cho ta."
Cố Niệm gần như là chạy trốn khỏi huyện nha.
Tuy người ngoài cửa không phải là sai dịch huyện nha mà nàng quen biết, nhưng nàng cảm thấy mình cũng không còn mặt mũi nào gặp người. Tại sao lại là Tạ Nghiễn…
Lùi một vạn bước mà nói, nàng và Thôi Vân Trì rồi cũng sẽ thành thân, ở triều Đại Thịnh nam nữ yêu đương, lén lút hẹn hò cũng không vượt quá lễ nghĩa, nhưng… nếu bị người ta bắt gặp, hơn nữa, người đó còn là phu quân cũ của nàng.
Cố Niệm tự dưng sinh ra một tia xấu hổ như thể đang ngoại tình.
Nhưng thật sự kỳ lạ, họ đã hòa ly từ lâu, ai cũng không quản được ai mới phải.
Nàng chạy ra đến đường lớn, lúc này mới thả chậm bước chân, mặt nóng bừng, đi dưới nắng gắt, Cố Niệm đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng tránh đám đông trở về hẻm Thanh Hà, vừa vào sân, không lập tức đóng chặt cửa mà đứng trong nhà uống mấy ngụm nước mát, đè nén sự hoảng loạn trong lòng.
Nàng đang đứng ngẩn người, ngoài cửa một cái đầu non nớt thò vào, gọi vào trong: "Cố nương tử, người về rồi à!"
Cố Niệm hoàn hồn, đưa mắt nhìn, thấy là thư đồng Phán Khang của Trình phu tử.
Nàng vội vẫy tay mời cậu vào nhà, Phán Khang ngoan ngoãn ngồi xuống, lại cảm ơn trà nước.
Tiểu thư đồng mới mười hai, mười ba tuổi, vẫn là một cậu nhóc choai choai, gia đình cậu neo người, nhìn quanh không người thân thích, vì có chút quan hệ họ hàng xa với Trình phu tử, nên bèn theo đến Tầm Khê kiếm miếng cơm ăn, cũng coi như tìm được chỗ dựa dẫm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!