Chương 32: Nàng vậy mà lại chưa chết…

Thôi Vân Trì vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ vị khâm sai đại nhân này quả đúng là một nhân vật không dễ đối phó.

Tuần thần* hành tung bí mật không báo trước, hẳn là vì muốn đánh cho bọn họ một đòn trở tay không kịp, không thể che giấu tô vẽ thái bình.

Tuần thần*: Quan đi tuần tra

Sắc mặt hắn ta trầm xuống, phất tay cho Thành Phàm lui đi, suy tư giây lát, rồi liền kéo tay Cố Niệm xoay người đi về nhà.

Cố Niệm vừa rồi nghe mà như lọt vào trong sương mù, chỉ biết vị Khâm sai đại nhân cao cao tại thượng kia đã đến Tầm Khê sớm hơn dự định, nhưng không hiểu vì sao dáng vẻ Thôi Vân Trì lại thay đổi lớn đến vậy.

Nàng ở phía sau hỏi: "Vân Trì, có chuyện gì vậy? Hay là hôm nay chúng ta cứ ở nhà ăn uống đơn giản chút đi, hôm khác hẵng đến tửu lầu."

Thôi Vân Trì đẩy cửa sân, vội vàng đẩy nàng vào gian nhà chính, vội nói: "Niệm Nhi, nàng mau mau thay một bộ trang phục tươm tất, đừng quá lộng lẫy, cũng đừng quá giản dị… Cứ mặc bộ y phục làm bằng lụa tơ tằm màu xanh biếc mới mà lần trước đón xuân ta mua cho nàng ấy."

Cố Niệm không hiểu ý hắn ta, Thôi Vân Trì không kịp giải thích, chỉ bảo nàng cứ nghe lời mà làm trước, hắn ta xoay người về sương phòng bên phải thay bộ công phục nha úy mới được phát, trông lập tức tinh thần phấn chấn, khá có khí độ.

Lại lục trong tủ thấp ra một quyển sách, rũ mắt thầm tính toán một chút, rồi vội vàng nhét bừa vào trong ngực.

Lúc ra cửa lần nữa, liền thấy Cố Niệm tóc búi cao như mây cài trâm ngọc bích, mặt hoa da phấn, rũ tay chờ bên cửa, dáng người thon thả yêu kiều, tư thái như tiên nữ không dám nhìn thẳng.

Trong lòng hắn ta dâng lên niềm vui, bất giác lại đánh giá thêm mấy lần, thầm cảm thán dung mạo của Cố Niệm đúng là vạn người có một. Tầm Khê nho nhỏ này không thể xuất hiện một nhân vật tựa như tiên nữ thế này, nhất thời cảm thấy rằng số mệnh mình dính chút quý khí, bất giác suy nghĩ miên man.

Thôi Vân Trì kéo nàng qua, ánh mắt sâu thẳm, "Niệm Nhi, ta nói nàng nghe, lát nữa chúng ta phải đi yết kiến Khâm sai đại nhân, lát nữa vào Hành phủ, nàng cứ đi theo bên cạnh ta." Hắn ta dừng lại một chút "Ta nghe nói vị đại nhân này xuất thân vô cùng cao quý, rất được Thánh thượng và Yến vương tin tưởng, coi trọng, những năm gần đây danh tiếng càng lừng lẫy."

Hắn ta kéo nàng ra cửa, vừa đi vừa tiếp tục nói: "Chúng ta tuy chưa chính thức thành hôn, nhưng trên danh nghĩa nàng đã được xem là thê tử của ta, nàng đi cùng ta là hợp tình hợp lý. Vị tuần phủ này tính tình thanh cao kiêu ngạo, vô cùng coi trọng đức hạnh phẩm hạnh cá nhân của quan sai, ngài ấy thấy đám người ở huyện nha ai nấy đều gia đình hạnh phúc, tự nhiên cũng sẽ có thêm ấn tượng tốt về Tầm Khê."

Cố Niệm vừa nghe thấy đại danh của Yến vương, đầu tiên không khỏi thầm kinh ngạc, thầm nghĩ không biết vị Tuần thần này là vì hồng nhân trước mặt vua nào, càng không biết… người đó có quen Tạ Nghiễn không?

Nàng lại nghe Thôi Vân Trì giải thích một hồi, biết được nỗi khổ tâm của hắn ta khi mưu tính tương lai cho Tầm Khê, với tư cách là thê tử tương lai của hắn ta, nàng cũng không nên đi ngược lại hắn ta, vô cớ làm lu mờ chí khí của hắn ta.

Hai người đi thẳng về phía trước, không bao lâu đã rẽ vào con phố lớn nơi Hành phủ tọa lạc.

Trong lòng nàng thản nhiên, không hề sợ hãi khi gặp những vị quý nhân đến từ Kinh thành này.

Nói cho cùng, cho dù vị đại nhân kia là bạn cũ của Tạ Nghiễn thì cũng không sao, thực ra lúc nàng và Tạ Nghiễn làm phu thê, tổng cộng cũng chẳng gặp được mấy vị đồng liêu bằng hữu của hắn.

Nàng và Tạ Nghiễn… vốn dĩ chỉ là nhân duyên ngắn ngủi như sương sớm, giữa đôi bên chẳng thể xem là có ràng buộc sâu sắc gì.

Ba năm trôi qua, mọi thứ ở Kinh thành đều đã cách nàng vô cùng xa xôi.

Những năm nay nàng ở Tầm Khê, chưa từng nghe nói có người từ Kinh thành đến điều tra chuyện gì bất thường, hẳn là nàng trước nay vốn không quan trọng, những người từng có cái gọi là quan hệ máu mủ với nàng kia căn bản sẽ không để tâm.

Cố Minh Chương tật giật mình, lại càng không dám làm ầm ĩ mọi chuyện lên để truy tra cho ra ngọn ngành, bọn họ chắc hẳn đã cho rằng nàng sớm đã chết trên con thuyền khách xuôi nam đến Đồ Châu rồi.

Như vậy, nàng vốn dĩ cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.

Cố Niệm không suy nghĩ nhiều nữa, bước chân cũng nhẹ nhõm đi không ít, cửa lớn Hành phủ đã ở ngay phía trước không xa.

Hai người dừng bước trước thềm, nơi đây đã tụ tập không ít sai dịch huyện nha, tất cả đều cung kính chắp tay vái Thôi Vân Trì.

Hắn ta là tâm phúc của Huyện lệnh Tưởng Vịnh Chính, ở huyện nha nói một là một hai là hai, cả người lẫn quỷ đều nể hắn ta mấy phần. Những người đó lúc nói chuyện thỉnh thoảng liếc trộm Cố Niệm, nhưng chỉ có lòng tà chứ không có gan làm bậy, rất nhanh đã quay mặt đi chỗ khác.

Nam nhân tụ tập với nam nhân, nữ quyến tự có qua lại với nhau.

Huyện Tầm Khê không lớn, sai dịch bản địa đa phần đều có thê tử ở các làng xóm lân cận, những nữ quyến đó vô cùng nhiệt tình giỏi giao tiếp, hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau.

Lại vì Cố Niệm có danh tiếng "nữ phu tử" bên ngoài, có không ít con cái của đồng liêu trong huyện nha đang học chữ vỡ lòng ở thư viện Liễu Trương, các nàng ấy đối với Cố Niệm tự nhiên cũng thân thiết nhiệt tình mấy phần.

Thê tử của những nha dịch này thường xuyên cùng Cố Niệm nói chuyện phiếm việc nhà, thỉnh thoảng mang đến nhà chút hoa quả rau dưa tươi, đôi lúc mang đến chút thịt muối cá sông, qua lại nhiều, đôi bên cũng xem như thân thiết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!