Người nọ đứng ngược sáng, hai tay khoanh trước ngực, áo thụng vải xanh, đai lưng đeo túi thơm, một đôi mắt lả lướt phong lưu từ trên xuống dưới săm soi Cố Niệm, như thể rình mò con mồi đã sa lưới.
Hắn ta bước lên một bước, gương mặt đã quen ngắm gió trăng cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh sáng.
Cố Minh Chương cười hì hì nói: "Nhị muội muội đi vội vàng như vậy, trời sắp mưa lớn, muội thế mà còn đón thuyền đêm, thật khiến người ta lo lắng. Ta đây làm huynh trưởng không yên tâm, đặc biệt đến đi cùng muội một đoạn đường."
Chân Cố Niệm nặng tựa ngàn cân không thể nhúc nhích, tứ chi nàng lạnh ngắt, toàn thân run rẩy nhè nhẹ, không biết là bước nào đã làm lộ tin tức, lại để Cố Minh Chương thừa cơ xen vào.
Nàng đã cố hết sức rút ngắn thời gian tin tức truyền ra ngoài, chính là định lẳng lặng rời khỏi Kinh thành không để người ngoài phát giác.
Nàng cứng đờ nhích về sau nửa bước, Cố Minh Chương lại cười: "Muội muội làm gì vậy? Thuyền đã giương buồm, chúng ta rời bến rồi."
Cố Niệm theo bản năng quay đầu liếc một cái, chỉ thấy bến tàu chìm trong sương đêm, mọi người mọi vật bên bờ đều đã mơ hồ không rõ.
Thình lình một tiếng nổ lớn vang lên, sấm rền cuồn cuộn nơi chân trời xa, gió quấn mưa đọng, xem ra cơn giông bão sắp ập tới.
Nàng giật nảy mình, nhân cơ hội lại lùi về sau một bước.
Cố Minh Chương đã lạnh mặt xuống "Muội muội vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn, muội là nữ nhân đã hòa ly, tái giá vốn cũng không sao, nhưng lại trót nhận được sự yêu thương của Tạ Nghiễn, trong Kinh thành có nhà quyền quý nào nguyện ý rước lấy sự kiêng kỵ này? Bây giờ không có Tiểu hầu gia chống lưng cho muội, chi bằng ngoan ngoãn đi theo ta, tốt xấu gì cũng là một chốn nương thân."
Cố Niệm kinh hãi, nàng siết chặt lòng bàn tay, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, nàng th* d*c từng hơi, ngàn vạn lời nói nghẹn ở cổ họng, không dám hỏi, không thể hỏi.
Cố Minh Chương thưởng thức vẻ kinh hoảng bối rối trên mặt nàng, ung dung không động, lại nói: "Lão già Lăng A Cửu đó miệng lưỡi kín kẽ, nhưng không quản nổi dược đường lắm người nhiều miệng, chuyện đã làm rồi, thì tất nhiên sẽ để lại dấu vết. Muội không cần kinh ngạc như vậy, ta không ngu như muội nghĩ đâu, càng không phải đột nhiên mới có hứng thú với muội.
Niệm Nhi ngoan của ta, muội từ nhỏ đã xinh đẹp yêu kiều, làm sao có thể khiến nam nhân không nhung nhớ chứ?"
Nàng cắn chặt môi dưới, lại lặng lẽ nhích về sau mấy tấc.
Cố Minh Chương lả lướt đảo mắt qua người nàng, giọng điệu nhàn nhã: "Trà ở Vạn Hoa yến kia đưa thật không đúng lúc… sao muội lại vừa khéo bị Trường Bình công chúa mang đi mất? Hại ta tìm một hồi lâu, cuối cùng càng để Tạ Nghiễn hời to."
Tiếng sấm dồn dập, gió thổi vù vù lướt qua boong tàu, kéo giật cánh buồm nhẹ phát ra tiếng rít gào nho nhỏ.
Bầu không khí trong khoang tàu nặng nề, Cố Niệm bỗng thấy cổ họng nghẹn đắng, nàng sợ hãi vô cùng, giơ tay chỉ Cố Minh Chương nhưng nửa chữ cũng không nói nên lời.
Sự cố ngoài ý muốn ở Vạn Hoa yến kia, vậy mà lại là thủ đoạn dơ bẩn Cố Minh Chương đã mưu tính từ lâu… Nàng vẫn luôn không nghĩ ra, tại sao quý nhân chưa xuất hiện, lại đột nhiên có người đưa tới trà ngọt, mà sau khi nàng uống chén trà đó thần trí liền dần dần trở nên mơ hồ.
"Chỉ là mọi chuyện vẫn chưa muộn, muội rốt cuộc vẫn rơi vào tay ta. Bây giờ thân thể này của muội đã trải qua phong nguyệt, lát nữa không cần dùng thêm thủ đoạn gì, muội và ta cũng có thể sung sướng hơn…" Hắn ta dừng một chút, cười càng thêm bỉ ổi "Ai cũng nói Tạ Tiểu hầu gia không gần nữ sắc, hẳn là hắn ở trên giường chẳng có gì thú vị. Muội cứ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ cho muội biết ** *n nam nữ rốt cuộc có thể vui sướng đến mức nào, khó tránh khỏi khiến muội sau này không rời xa được sự yêu chiều của nam nhân."
Tiếng lộp bộp lách tách nặng nề quẩn quanh bên ngoài khoang tàu, hạt mưa như thác, dày đặc trút xuống boong tàu, tựa như hung hăng đóng đinh vào đáy lòng nàng…
Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, lập tức mắng: "Ngươi thật vô liêm sỉ!"
Thân thuyền chao đảo, kéo theo trái tim trôi nổi của nàng, nàng biết rõ không thể tiếp tục dây dưa với hắn ta.
Cố Niệm xoay người mở cửa bỏ chạy, mà thân thủ Cố Minh Chương còn nhanh hơn nàng, đã đuổi theo sải tay ôm lấy nàng.
"Bây giờ muội rời xa Kinh đô, ở trên thuyền này không nơi nương tựa, còn vọng tưởng trốn thoát sao?" d*c v*ng của hắn ta ngập trời, siết chặt Cố Niệm không cho nàng giãy giụa "Ngoan ngoãn dâng thân thể cho ta, muội chỉ cần hầu hạ ta sung sướng, Cố Minh Chương ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi muội."
Một cơn tủi nhục ngập trời lan ra từ trong tim, Cố Niệm vặn vẹo hai vai, nước mắt tuôn trào. Nàng không còn hy vọng hão huyền mắng tỉnh được tên cầm thú Cố Minh Chương này, chỉ mong có thể cầu được một tia hy vọng sống.
Nàng sống chết ghì chặt khe cửa, gào to ra bên ngoài: "Cứu mạng —— cứu ta với ——"
Âm thanh chưa kịp truyền ra ngoài cửa, đã bị mưa lớn nuốt chửng.
Cố Minh Chương cười nham hiểm áp sát: "Niệm Nhi ngoan, muội muội ngoan, muội thật đúng là ngây thơ đáng yêu lắm… Tầng này đã bị ta dọn sạch rồi, muội còn có thể trốn đi đâu, lại trông cậy ai tới cứu?"
Trái tim Cố Niệm chùng xuống, sự việc đến nước này, nàng quả thực không cầu xin được gì.
Gương mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch, ngoài cửa màn mưa mịt mờ, dường như cuộn cả đất trời, thế giới bên ngoài là một mảng mơ hồ, nàng không nhìn thấy gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!