Chương 30: Tiểu hầu gia, chúng ta hòa ly đi

Cố Niệm hoảng hốt bỏ chạy.

Lần này ngay cả trốn tránh cũng không làm được nữa, thiên mệnh đẩy nàng đối mặt với sự thật đẫm máu này, xách lấy cổ nàng, giống như đối đãi với một con thỏ bị bẻ gãy hai chân không còn sức trốn thoát, ép nàng phải nhìn thấu sự tàn nhẫn.

Nàng vốn dĩ vẫn còn một tia ý niệm, có lẽ là Cố Tuyết Ngưng cố tình khiêu khích, hoặc là nàng nghe nhầm, có lẽ hôn ước kia chẳng qua chỉ là trò đùa, tình cảm hai người tuy tốt, nhưng chỉ là bằng hữu trong sạch.

Nhưng ông trời cũng không muốn thấy nàng tự lừa mình dối người nữa, nhất định bắt nàng phải nhận rõ, vốn dĩ là nàng ngay từ đầu đã làm điều ác, là nàng không xứng.

Là phúc, hay là họa?

Nỗi sợ hãi lan ra tứ chi bách hài), nàng bất tri bất giác đã đi về đến biệt viện.

Nguyệt Mai và Thanh Tâm đang đứng gác bên cửa nói chuyện phiếm, thấy Cố Niệm bước chân lảo đảo bước vào sân, không khỏi kinh ngạc, vội chạy lên phía trước.

Thanh Tâm chạm vào tay nàng, trong thoáng chốc giật mình: "Cô nương, tay người sao lại lạnh như vậy?"

Nguyệt Mai cũng kinh ngạc, vội một trái một phải đưa nàng vào trong phòng, vốn còn chưa đến tiết trời cuối thu sương xuống, Cố Niệm lại cảm thấy đêm nay đặc biệt lạnh.

Nàng yếu ớt mặc cho bọn họ sắp đặt, không hề trả lời, như một cái xác không hồn không biết đường về.

Không biết đã tắm rửa lúc nào, cũng không biết đã ngã xuống giường lúc nào, nàng chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, suy nghĩ ngưng trệ, vết thương trên người lại bắt đầu một đợt trướng đau mới, vết trầy đã đóng vảy kia cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Nàng lúc nóng lúc lạnh, toàn thân không có chỗ nào thoải mái, chỉ đành nhắm chặt mắt hoảng hốt chìm vào giấc ngủ sâu.

Nàng dường như đã mơ một giấc mơ dài đằng đẵng và kỳ lạ, trong mơ gặp được phụ mẫu, phụ thân hỏi nàng phu quân thế nào, cuộc sống có hòa thuận không? A nương cười gượng, quay đầu lén lau nước mắt, còn nói Tạ Nghiễn sớm muộn gì cũng sẽ giống như phụ thân, nạp phòng thu thiếp, nàng nên sớm tính toán cho bản thân.

Vừa chớp mắt, lại thấy Lý Ngọc Chân cười rạng rỡ ôm Thi Diệu Nhân vào lòng, dịu dàng khẽ nói nàng ta rất đáng yêu, Tạ Chấn vuốt râu cười lớn, cảm thán Tạ gia của ông cuối cùng cũng có được một tức phụ tốt.

Cuối cùng, cuối cùng, nàng dường như tìm thấy bóng dáng Tạ Nghiễn, nhưng lại không nhìn rõ mặt hắn. Hắn đứng ngay dưới gốc cây ngô đồng ở Sơ Vũ Hiên, nàng gọi hắn không thấy, lại nghe có người gọi một tiếng nũng nịu: Thiếu Hành ca ca…

Vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, bên tay trống rỗng cô liêu, Tạ Nghiễn đã sớm thức dậy thay y phục.

Cố Niệm chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn vô lực, nàng khẽ thở hổn hển, Tạ Nghiễn nghe tiếng quay người lại, cau mày nhìn nàng.

Hắn đi lại gần vài bước, trông thấy Cố Niệm sắc mặt tái nhợt, trước trán lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không khỏi sững sờ.

Hắn cúi người, giơ ngón tay sờ trán nàng, lập tức quát ra bên ngoài: "Đi tìm Thái y!"

Trước mắt Cố Niệm tối sầm, trong ánh mắt có phần kinh hoảng của Tạ Nghiễn mà mất đi ý thức.

Đợi đến khi thần trí nàng quay về, lại thấy trời chiều mây phủ nặng nề, không hay không biết vậy mà đã lại ngủ mê man hết một ngày.

Nguyệt Mai canh giữ ở bên, Thanh Tâm thì đứng xa hơn một chút, không biết đang làm gì trước bàn nhỏ.

Nàng cổ họng khô khốc, chậm rãi cất tiếng: "Nước…"

Hai người ngẩng đầu sững sờ, sau đó mừng rỡ, Nguyệt Mai đỡ nàng dậy, tiện tay bưng cốc nước tới, cốc nước kia vẫn còn hơi ấm, chắc là hai tiểu nha hoàn vẫn luôn canh chừng nàng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Nàng từ từ uống cạn cốc nước ấm, lúc này mới thoải mái hơn một chút.

Nguyệt Mai và Thanh Tâm xôn xao bàn tán vừa cười vừa than, Cố Niệm mới biết thì ra nàng tinh thần u uất, cộng thêm cơ thể mệt mỏi, lúc này mới bị sốt nhẹ mà bất tỉnh.

Thái y đã đến cứu vào huyệt quan trọng cho nàng, lại kịp thời sắc thuốc, Thanh Tâm từ từ đút nàng uống, qua trưa đã lui sốt, bây giờ chắc là không có gì đáng ngại.

Nàng dựa vào mép giường, thấy hai tiểu nha hoàn mỗi người một câu nói không ngớt, nhất thời cảm thấy giây phút này vô cùng tốt đẹp.

Mà nàng, từ tận đáy lòng hâm mộ tư thái không bị ràng buộc lúc này của bọn họ.

Cố Niệm giống như đã chết đi một lần, nhưng cơn bệnh này rõ ràng chỉ là vấn đề nhỏ, không phải bệnh nan y gì do quá vui hay quá buồn, nàng càng không trải qua hiểm nguy gì ở lằn ranh sinh tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!