sau hòn non bộ. Cố Niệm rụt rè nhìn hắn, khóe môi nhoè ra một vệt son, hắn mới biết thế nào là d*c v*ng che mờ tâm trí. Nụ cười của Cố Niệm lập tức cứng đờ nơi khóe miệng.
Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, rõ ràng trong lòng hoảng hốt muốn trốn, nhưng vẫn nhìn thẳng Tạ Nghiễn, chậm rãi nói: "Tiểu hầu gia hiểu lầm rồi, ta, ta chỉ muốn nói với ngài một chuyện."
Tạ Nghiễn không quen nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng, chỉ thấy nữ tử này quen dùng thủ đoạn, tất cả đều là giả vờ vô tội.
Hắn cau mày, đánh giá Cố Niệm, một lúc lâu mới nói: "Chuyện gì?"
Cố Niệm vặn vẹo hai tay, lấy hết can đảm nói: "Tiểu hầu gia, ta ở Vạn Hoa yến không có cơ hội giải thích với ngài, ta không biết trà đó…"
Tạ Nghiễn mất kiên nhẫn giơ tay ngăn lại, lạnh lùng nói: "Cô nương đã nghĩ nhiều ngày như vậy, bây giờ cuối cùng cũng bịa xong câu chuyện rồi à?"
Cố Niệm sững sờ, biết Tạ Nghiễn vẫn hiểu lầm mình, vội lắc đầu muốn giải thích tiếp.
Tạ Nghiễn lại ngắt lời nàng: "Không cần nói những điều này nữa, cô nương nghĩ ta sẽ tin sao? Nếu cô nương chỉ muốn thăm dò thái độ của Hầu phủ, vậy thì cứ yên tâm, thánh chỉ không thể trái, cô nương và ta không cần lãng phí thời gian."
Cố Niệm mấp máy môi, vì lời chế nhạo thẳng thừng này của hắn mà đỏ bừng mặt.
Lúc đến đây nàng đã nghĩ rất nhiều, điều tốt điều xấu, trong lòng thấp thỏm không yên. Nàng thậm chí từng có một khoảnh khắc ảo tưởng, có lẽ, Tạ Nghiễn không phải cao không thể với tới như vậy, đợi hắn bình tĩnh lại, cũng có thể nhận ra sự cố ngày đó quá đột ngột, có lẽ nàng cũng là người vô tội bị liên lụy…
Nhưng vào giây phút này, nàng chỉ còn lại sự im lặng.
Nàng thấy xấu hổ vì coi Tạ Nghiễn như cọng rơm cứu mạng, nhưng đây là cơ hội duy nhất để nàng thoát khỏi nhị phòng, nàng biết rõ môn hôn sự này vô cùng miễn cưỡng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị lạnh nhạt.
Chỉ là không ngờ Tạ Nghiễn thậm chí không muốn nghe nàng giải thích.
Nhưng khuôn mặt đê tiện của Cố Minh Chương lại hiện lên trong đầu như ác mộng, nàng không còn đường lui nữa rồi…
Cố Niệm định thần lại, dường như đã hạ quyết tâm: "Tiểu hầu gia, ngài và ta không hiểu rõ về nhau, có lẽ ngài có rất nhiều hiểu lầm với ta, nhưng lâu ngày mới biết lòng người, ta nghĩ ngài cũng đồng ý, đúng không?"
Tạ Nghiễn cau mày nhìn nàng, nhất thời không nói nên lời.
Cố Niệm nói tiếp: "Nếu đã không nói chuyện trước kia, vậy ta chỉ nói về mình. Tiểu hầu gia, năm ngoái ta đã đến tuổi cập kê*, tuổi Thân, sinh thần vào tiết Sương Giáng*…"
Tiết Sương Giáng: Một trong 24 tiết khí, thường rơi vào khoảng cuối tháng 10 dương lịch
Tuổi cập kê*: Đánh dấu sự trưởng thành của nữ tử khi đủ 15 tuổi
Tạ Nghiễn lộ vẻ mặt kỳ quái, thầm nghĩ cô nương này thật đúng là vừa kỳ lạ lại vừa to gan.
Hắn giơ tay ngắt lời: "Cô nương không cần nói với ta nhiều như vậy, ta không có hứng thú với cô nương."
Hắn dừng lại một chút, vẫn không nhịn được mà lên tiếng châm chọc: "Hôn sự tự có bà mối chuẩn bị, cô nương vội cái gì?"
Trên mặt Cố Niệm lập tức ửng lên một vầng hồng nhàn nhạt, nàng cúi đầu, tay vặn vẹo càng chặt hơn.
Tạ Nghiễn bất giác nhớ tới dáng vẻ nàng lao vào lòng hắn ngày đó, nhất thời bực bội trong lòng, nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Một lúc lâu sau, Cố Niệm mới ấp úng: "Ta, ta… Tiểu hầu gia đừng trách tội, ta không biết, ta cũng là lần đầu thành thân."
Tạ Nghiễn: …
Hắn không nhịn được nữa, che miệng hắng giọng, lạnh lùng nói: "Cẩn thận lời nói."
Cố Niệm ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, ánh mắt ngập tràn vô tội, trời thấy còn thương, khiến hắn thoáng chốc thất thần.
Nàng mím môi, nghĩ đến mục đích khác của chuyến đi này, lại lấy hết can đảm nói nhỏ: "Tiểu hầu gia, ngài có thể cho ta một tín vật tùy thân không?"
Tạ Nghiễn sững sờ, thầm nghĩ nữ tử này quả nhiên to gan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!