Tạ Nghiễn trở lại biệt viện lại chỉ thấy một mình Nguyệt Mai.
Sắc mặt hắn sa sầm, tiểu nha hoàn bị dọa giật nảy mình, vội vàng cẩn thận cúi người hành lễ với hắn, lặng lẽ đi theo một bên.
Hắn đi đến gian bên cạnh, phát hiện Cố Niệm quả nhiên không ở bên trong, không khỏi liếc nàng ta một cái: "Người đâu?"
Nguyệt Mai run run rẩy rẩy: "Bẩm công tử, thiếu phu nhân sau khi trở về nói vết thương lại bắt đầu đau, Thanh Tâm liền đi cùng người đến chỗ Thái y. Vừa rồi có một vị cung nữ quay lại báo, nói là vết bầm của thiếu phu nhân nặng hơn một chút, không biết vì sao còn thêm vết thương mới, Thái y liền giữ người ở lại đó chữa trị."
Nàng ta lắp ba lắp bắp nói xong, bất tri bất giác lại toát một thân mồ hôi lạnh, cũng không biết là có chuyện gì, luôn cảm thấy Tạ Nghiễn hôm nay tâm trạng không tốt.
Hắn im lặng hồi lâu, thuận thế ngồi xuống mép nhuyễn tháp, hai ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng xoa xoa vết hằn mới có do kéo cung săn bắn hôm nay, trầm giọng hỏi: "Nàng không nói gì khác nữa sao?"
Sắc mặt Nguyệt Mai hơi khựng lại, lắc lắc đầu: "Bẩm công tử, thiếu phu nhân không nói gì cả."
Tạ Nghiễn hừ lạnh, lẩm bẩm: "Không nhìn ra bọn họ lại huynh muội tình thâm đấy…"
Nguyệt Mai không nghe rõ, cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ hồ nghi liếc mắt nhìn vạt áo của hắn, nín thinh không nói.
Tạ Nghiễn âm thầm suy tư một lát, Nguyệt Mai dường như nhớ ra điều gì, lại chần chừ mở miệng: "Phải rồi… muội muội của thiếu phu nhân, chính là Tuyết cô nương chiều nay có đến một chuyến, đặc biệt mang đến một vò rượu trong và điểm tâm, nói là nhà tự làm, mời ngài nếm thử món mới."
Nàng ta dừng một chút, thấy Tạ Nghiễn không lên tiếng, lại tiếp tục nói: "Tuyết cô nương còn ở trong này dừng lại một lúc, có lẽ là muốn đợi thiếu phu nhân trở về… Nàng ấy tự mình lật xem cuốn "Tiểu Tương Sơn Ký" bên thư án, nói là thiếu phu nhân trước đây từng nhắc với nàng ấy là rất thú vị, cũng muốn mang về lều trại đọc một chút. Nô tỳ không dám ngăn, lại vì công tử từng khuyên nhủ thiếu phu nhân chăm chỉ đọc sách, Tuyết cô nương cũng nói nàng ấy thành tâm hiếu học, cho nên nô tỳ liền mặc nàng ấy lấy đi."
Tạ Nghiễn nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Nguyệt Mai, nghiêm giọng nói: "Đây là quy củ mà ngươi đã học sao?"
Nguyệt Mai sợ vỡ mật, vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Cầu công tử minh giám, thực sự là Tuyết cô nương lấy thiếu phu nhân ra làm cớ, lại nói ngài từng ở Cố gia nhắc nhở qua, bảo nàng ấy chuyên tâm đọc sách, nếu nô tỳ ngăn cản nàng ấy, chính là không muốn nàng ấy tốt lên… Nhưng, nhưng nô tỳ nào dám có cái tâm tư đó?"
Tạ Nghiễn: "Đồ nàng ta mang đến đâu?"
Nguyệt Mai vội nói: "Nô tỳ cất ở trong tủ nhiều ngăn bên ngoài."
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Tần Trọng Văn, đối phương lập tức hiểu ý, xoay người vòng ra khỏi bình phong, không bao lâu liền lấy một vò rượu và một đĩa điểm tâm quay trở vào.
Tạ Nghiễn hất cằm một cái, Tần Trọng Văn đặt đồ vật trước mặt hắn, lại mở nắp vò sứ ra.
Hắn tuy chưa phát hiện đồ vật có gì lạ, nhưng vẫn nhíu mày nói: "Tra cho rõ."
Tần Trọng Văn sắc mắt hơi trầm xuống, nơm nớp lo sợ gật đầu, vội vàng mang đồ vật lui xuống lần nữa.
Bên này hắn chưa có manh mối, càng hận không thể lập tức kéo Cố Niệm về tra hỏi, nhưng ngại nàng đang bị thương, cũng không muốn gây tranh cãi trước mặt mọi người, lúc này chỉ đành ngồi trong lều mà tự mình bực bội.
Nguyệt Mai rũ tay đứng hầu một bên, không dám thở mạnh, thầm hận mình ngu độn, ban đầu tại sao không kiên quyết từ chối Cố Tuyết Ngưng.
Bên này Tạ Nghiễn cơn giận chưa nguôi, Lý Hoài đã không thể chờ đợi thêm mà xông vào trong.
Vừa mở miệng liền nói: "Thiếu Hành, ngươi có biết…"
Hắn ta vừa ngước mắt, trông thấy Nguyệt Mai cũng đang ở bên cạnh, vội vàng im bặt. Tạ Nghiễn liếc nha hoàn một cái, giơ tay khẽ vẫy, Nguyệt Mai vội vã cúi người lui ra.
Đợi đến khi người đã đi xa, Lý Hoài nhanh chân bước lên trước.
Hắn ta còn chưa ngồi yên trước thư án, đã hạ thấp giọng nói: "Người của ta ngầm theo dõi động tĩnh bên chỗ Sở vương, kết quả lại thấy Lý Trạm lén lút đi vào nơi ở của Cố Minh Chương… Lặng lẽ qua đó xem thế nào, ở ngoài phòng nghe thấy tiếng r*n r* yêu kiều của phụ nữ."
Tạ Nghiễn lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét "Bọn họ lại dám mang đám oanh yến không đứng đắn đến chuyến đi săn lần này sao, Lý Trạm đúng là hoang đường, thân là Hoàng tử mà ban ngày tuyên dâm, quả nhiên là đồ bỏ đi!"
Lý Hoài đầy ẩn ý nhìn hắn một cái, thấp giọng: "Sau đó có mấy cung nữ trong viện của Sở vương vào trong thu dọn, còn bưng một cái bát không bị vỡ vụn ra ngoài, nói là Cố tam cô nương không chịu uống, nổi giận làm náo loạn đập vỡ bát."
Hắn ta dừng một chút, "Trong bát đó vốn dĩ đựng canh tránh thai."
Tạ Nghiễn kinh hãi nhìn hắn ta, hiển nhiên không ngờ tới người cùng Lý Trạm tìm hoan lạc lại là Cố Tuyết Ngưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!