Chương 28: Muội nói xem Tiểu hầu gia sẽ tin ai nhiều hơn?

Tạ Nghiễn sắc mặt khựng lại.

Mỹ nhân mặt ngọc thẹn thùng, cắn môi rũ mắt không nói, cặp lông mi dài như cánh bướm dính mưa càng run rẩy dữ dội.

Lời đã nói ra miệng khó lòng rút lại, Cố Niệm thấp thỏm vò vò vạt quần, cuối cùng vẫn ấp úng nói: "Phu quân, ta tự mình làm được mà."

Nói rồi đưa tay ra nhận lấy bình sứ trong tay Tạ Nghiễn.

Nào ngờ động tác của hắn còn nhanh hơn, hai ngón tay quệt một cái, đã lấy một vệt thuốc mỡ mới trên đầu ngón tay.

Cố Niệm sững sờ, kinh ngạc nhìn Tạ Nghiễn, chưa kịp mở miệng đã bị hắn vòng tay ôm vào lòng.

Tấm lưng mảnh mai của nàng đập vào lồng ngực hắn, chạm phải vết bầm, Cố Niệm khẽ rên một tiếng, nhưng Tạ Nghiễn nghe thấy lại tựa như một tiếng r*n r* yêu kiều.

Một đôi tay chậm rãi luồn vào trong, thân thể Cố Niệm mềm như nước, đành phải ngửa người dán vào lòng hắn.

Tạ Nghiễn chạm tới một mảng da bị trầy xước thô ráp, biết đó là nơi có vết thương. Hắn không nói một lời, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, mang đến một trận ngứa ngáy, đâm thẳng vào tim Cố Niệm.

Toàn thân nàng run rẩy, càng cảm thấy vô cùng hoang đường…

Rõ ràng, không có gì cả… Rõ ràng, Tạ Nghiễn đang tốt bụng giúp nàng mà, không phải sao? Sao lại cứ sinh ra những suy nghĩ lung tung, như đang làm vấy bẩn tấm lòng tốt này vậy.

Nàng yếu ớt gục mặt xuống, tầm mắt lại vừa vặn rơi trên đóa hoa lê thêu trên yếm.

Vốn là một cụm chỉ bạc bằng phẳng không nếp gấp, lại không ngừng nhấp nhô lên xuống thay đổi hình dạng, biên độ rất nhỏ, là vì đôi tay với khớp xương rõ ràng kia đang phóng túng ở bên dưới.

Cố Niệm nhấc cánh tay mềm nhũn vô lực, hờ hững gác lên cẳng tay Tạ Nghiễn, lòng dạ xao động không biết trời đất gì nữa.

Bên ngoài lều đột nhiên có tiếng cười nói của thiếu nữ đang đến gần.

Sợi dây trong đầu Cố Niệm đột ngột căng cứng, nàng hoàn hồn lại, vội nắm lấy cổ tay Tạ Nghiễn: "Phu, phu quân, không cần bôi thuốc nữa đâu…"

Tạ Nghiễn bị giọng nói yêu kiều của nàng gọi, như thể vừa tỉnh mộng, động tác trong tay đột ngột dừng lại.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, trong lòng dâng lên cảm giác khó mà tin nổi.

Hắn vậy mà suýt nữa mất đi chừng mực, nhưng xúc cảm trơn mượt nơi đầu ngón tay tựa như một tấm lưới lụa, không ngừng, không ngừng khơi gợi dục niệm của hắn, xâm phạm, thăm dò như có như không… nhưng bọn họ rõ ràng là phu thê danh chính ngôn thuận.

Tạ Nghiễn sững sờ thất sắc, chậm rãi đỡ vai Cố Niệm dậy, trong nháy mắt đã giúp nàng chỉnh lại y phục.

Đợi đến khi Nguyệt Mai và Thanh Tâm không rõ chân tướng cười nói đi vào trong lều, lại thấy Tạ Nghiễn đang cúi mắt thắt đai áo cho Cố Niệm.

Hai tiểu nha hoàn lập tức sợ đến trắng bệch mặt, vội quỳ xuống đất: "Cầu công tử tha mạng."

Tạ Nghiễn còn chưa mở miệng, Cố Niệm đã căng thẳng nắm chặt tay áo hắn, vội vàng lắc đầu với hắn, dường như rất sợ hai nha hoàn này sẽ bị phạt nặng.

Ai ngờ hắn chỉ đỡ vai nàng, chậm rãi để nàng nằm xuống, lúc này mới nói với hai người: "Sau này lưu lại một người ở bên cạnh, muốn hóng náo nhiệt cũng không cần đi chung."

Nguyệt Mai và Thanh Tâm vốn tưởng đã gặp đại nạn, bất giác nhìn nhau một cái, liền nhanh chóng vâng dạ, dựa theo dặn dò của Tạ Nghiễn đi thắp đèn chuẩn bị nước.

Trong nháy mắt căn lều sáng trưng, nhìn rõ mồn một đối phương.

Cố Niệm vừa rồi đã nghỉ ngơi một lát, ngay thời điểm này đang tỉnh táo, dược hiệu vẫn chưa có tác dụng hẳn nên nàng bèn nằm nghiêng bên mép giường, thấy Tạ Nghiễn một mình ngồi sau thư án, thuận tay cầm lấy cuốn sách trên bàn.

Lòng Cố Niệm chùng xuống, nàng biết đó là cuốn "Tiểu Tương Sơn Ký" của Thi Diệu Nhân.

Lại nghĩ đến dạ yến hôm nay náo nhiệt vô cùng, Tạ Nghiễn… chắc hẳn cũng rất tận hứng nhỉ?

Nàng nhất thời tạp niệm bay tán loạn, bất tri bất giác gục lên cánh tay thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!