Cố Niệm đứng bên xe vô cùng lúng túng, Tạ Nghiễn chỉ ở phía trước cách mấy bước.
Thi Diệu Nhân bước lên phía trước, lúc này mới phúc thân: "Tham kiến tỷ tỷ."
Lại là một câu xưng hô không hợp lễ nghi. Chưa bàn đến tuổi tác lớn nhỏ của hai người, rõ ràng ban nãy nàng ta gọi Tạ Nghiễn một tiếng huynh trưởng, cho dù không kính xưng là Đại nương tử, cũng nên gọi một tiếng tẩu tẩu.
Cố Niệm thầm nghĩ nàng ta đã quyết tâm không có ý định chung sống hòa thuận với mình rồi.
Cố Niệm gượng cười: "Chào Thi cô nương."
Thi Diệu Nhân không muốn hàn huyên, trái lại tự nhiên như không có người tóm lấy cổ tay Tạ Nghiễn. Tạ Nghiễn hơi cau mày, vừa định lên tiếng, chẳng ngờ Thi Diệu Nhân đã buông tay, chỉ lấy quyển "Tiểu Tương Sơn Ký" từ lòng bàn tay hắn, lật qua một lượt.
Tạ Nghiễn chỉ nói: "Quyển của muội đâu?"
Thi Diệu Nhân cười khẽ: "Tối nay huynh trưởng đến lều của muội lấy nhé."
Lời này càng không có thể thống quy củ. Triều Đại Thịnh nam nữ tuy không quá câu nệ, nếu nói là chàng có tình thiếp có ý thì cũng không có gì không ổn, nhưng hiện giờ nam đã thành thân nữ chưa xuất giá, ở riêng một phòng thì cần phải tránh hiềm nghi.
Cố Niệm ngây ngốc nhìn Thi Diệu Nhân, lại nghe Tạ Nghiễn nói: "Để ta bảo nha hoàn đi một chuyến."
Thanh Tâm còn chưa kịp phản ứng, ngược lại Nguyệt Mai tai thính mắt tinh, lập tức cúi người vâng dạ, nhận lấy việc này.
Thi Diệu Nhân lời đến bên miệng lại bị chặn lại, bèn nhìn theo tiếng nói, thấy nha hoàn kia tuổi còn non nớt, giờ đang cúi đầu cung kính đứng bên cạnh Cố Niệm.
Nàng ta bất giác sắc mặt hơi lạnh đi, nhưng miệng vẫn ngậm cười: "Như vậy cũng tốt."
Nói chuyện phiếm cũng không tiện nói nhiều, các xe lần lượt được sắp xếp ổn thỏa, các triều thần đều dẫn theo gia quyến đến các biệt viện khác nhau để nghỉ ngơi, sau đó các thần tử phải đến lều lớn diện kiến Thánh thượng, nữ quyến thì lo liệu việc nhà, sau đó lại tụ họp.
Cố Tuyết Ngưng sau khi xuống xe liền bị Cố Minh Chương sai người dẫn đi, nói là không tiện làm phiền Tiểu hầu gia nữa, nàng ta đi theo huynh trưởng ra vào sẽ tránh được phiền phức.
Cố Niệm cầu còn không được, tảng đá lớn trong lòng hơi hạ xuống, suốt đường đi theo Tạ Nghiễn về biệt viện.
Nơi này rộng rãi, nằm sát cạnh nơi ở của mấy vị Hoàng tử, có thể thấy địa vị của nhà họ Tạ rất tôn quý.
Hai người chân trước vừa sắp xếp xong, phu thê Yến vương chân sau đã chủ động tìm đến.
Lý Hoài vừa vào cửa liền nói: "Thiếu Hành, Phụ hoàng triệu kiến các đại thần ở lều lớn, chúng ta cũng nhanh chân lên."
Tạ Nghiễn gật đầu, nhìn Cố Niệm, muốn nói lại thôi. Cuối cùng ánh mắt lướt qua mặt Nhiếp Xu Nhi, ra hiệu bằng ánh mắt với nàng ấy, đối phương lập tức hiểu ý.
Nam nhân tự có việc bận của họ, Nhiếp Xu Nhi liền kéo Cố Niệm cùng uống trà, yên lặng chờ hạ nhân sắp xếp hành lý.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, một tách trà đã uống xong, ngoài lều bỗng có một cung nữ đến: "Vương phi nương nương, Tạ nương tử, Khang nhị phu nhân của Thẩm gia đang hẹn mọi người chơi mã cầu sai tỳ tử đến hỏi hai vị có thể nể mặt tới không."
Nhiếp Xu Nhi tính tình vốn ham chơi nhất, vốn cũng quen biết các nữ quyến này nhiều năm, tuy không được coi là khuê mật nhưng cũng thường xuyên qua lại bầu bạn, lập tức kéo tay Cố Niệm nhận lời.
Cố Niệm không thể từ chối, trước nay cũng không muốn làm mất lòng tốt của ai, huống hồ, nếu nàng thật sự định làm một đôi phu thê tốt với Tạ Nghiễn, sau này khó tránh khỏi phải qua lại.
Hai người chưa thay đổi y phục, chỉ đi xem tình hình trước.
Góc phía đông của khu vực săn bắn do cấm quân canh gác vây quanh, tạo thành một khu đất trại bằng phẳng được che chắn, trong đó có một khoảng đất trống được dùng làm sân đấu mã cầu.
Lúc Cố Niệm và Nhiếp Xu Nhi đến đã thấy không ít nữ quyến, các nàng đều mặc y phục mã cầu tay hẹp cổ tròn, bên tay ai nấy đều cầm gậy dài múa thử.
Y phục mã cầu gọn gàng khỏe khoắn, càng làm nổi bật vóc dáng thướt tha của các nàng, trong đó La thị xoay người lại, vừa nhìn thấy Nhiếp Xu Nhi liền tiến lên đón: "Vương phi nương nương nể mặt, hôm nay chúng ta được chiêm ngưỡng phong thái rồi."
Lại quay đầu cười nhìn Cố Niệm: "Muội muội vóc dáng không tệ, chắc cũng là cao thủ đánh mã cầu."
Cố Niệm vội lắc đầu: "Tỷ tỷ quá khen rồi, ta không biết chơi đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!