Chương 25: Đã gọi phu quân rồi, ta sao có thể không ở lại?

Hô hấp của Cố Niệm khựng lại, nàng theo phản xạ kéo chặt vạt áo, rồi bỗng thấy không ổn.

Nàng run rẩy buông lỏng năm ngón tay, hàng mi dài đen nhánh chớp động tựa như một cánh bướm lông vũ lộng lẫy bay lượn trong mưa.

Tạ Nghiễn bật ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, đưa tay lên đè lại tay nàng, ngón tay thon dài tựa ngọc trúc chậm rãi lướt qua lòng bàn tay nàng, khiến nàng lại run lên.

Cũng không phải là chưa từng… Nhưng lần trước hai người đều đã say mơ màng, thần trí không hề tỉnh táo.

Cảm quan đêm nay lại nhạy bén và rõ ràng, hơi ấm ấy từng chút từng chút một cào vào lòng nàng.

Tạ Nghiễn kéo nàng dậy, cánh tay dài vừa siết lại, mặt Cố Niệm lập tức áp sát vào lồng ngực hắn.

Ấm áp, rắn rỏi, nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ quẩn quanh bên tai.

Mặt Cố Niệm càng lúc càng nóng.

Hắn xoa nhẹ tấm lưng mảnh mai gầy gò của nàng, chậm rãi di chuyển lên trên, năm ngón tay dừng lại trên vùng da sau vành tai, cảm giác mềm mại mướt mịn, hắn yêu thích không buông tay.

Hắn dịu dàng v**t v*, từ từ nâng đầu nàng lên, sống mũi cao thẳng từng chút một áp lại gần, cọ xát giữa gò má phấn và lúm đồng điếu thơm thơm của nàng, hơi thở quyện vào nhau, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Cố Niệm vốn đang nắm chặt vạt áo hắn, năm ngón tay siết rồi lại buông, cuối cùng hờ hững đặt lên bên vòng eo săn chắc của hắn.

Giây phút này, hắn thế như chẻ tre, bá đạo cạy mở, trêu đùa, âm thanh dây dưa bị phóng đại vô hạn trong gian phòng tối tăm.

Cướp đoạt, chiếm lĩnh, bản năng của nam nhân vào khoảnh khắc này đã lấp đầy hố sâu d*c v*ng.

Buổi đêm yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, giờ đây chỉ còn lại tiếng th* d*c ái muội.

Hắn rốt cuộc cũng buông tha sự trói buộc, Cố Niệm như một con cá mất nước, bất lực giãy giụa quẫy đuôi trên thớt.

Gò má xinh đẹp của nàng ửng hồng, ánh mắt mơ màng, bờ vai tròn trịa lúc ẩn lúc hiện, trán yếu ớt tựa vào trước người Tạ Nghiễn.

Hơi thở của hắn dần nặng nề, cuối cùng ôm lấy nàng ngã xuống giường.

Mái tóc đen như thác đổ rũ xuống, sắc mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu, không uống một giọt rượu nào mà tựa như đã say mèm.

Tạ Nghiễn cực kỳ kiên nhẫn, cúi nhìn về phía trước, năm ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cằm nàng, x** n*n, v**t v*, khi nhẹ khi nặng, Cố Niệm sớm đã * l**n t*nh m*.

Đúng lúc nàng đang thất thần, Tạ Nghiễn đã lặng lẽ tóm lấy tay nàng, hơi dùng sức, Cố Niệm r*n r* ra tiếng, ngay giây tiếp theo, tiếng kêu khẽ đã bị Tạ Nghiễn cuốn vào giữa môi lưỡi.

Hắn buông thả cơ thể mình, mải mê điên cuồng, hàng mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, tiếng than thở bị đè nén đứt quãng tràn ra từ kẽ răng.

Nàng ngửi thấy mùi hương tùng trúc thanh đạm trên người Tạ Nghiễn, từng chút một len lỏi vào tận đáy lòng lan ra, chiếm lĩnh thần trí ngũ quan của nàng.

Nàng yếu ớt th* d*c: "Phu quân…"

Tạ Nghiễn ngậm lấy d** tai nàng, gây ra một trận run rẩy, giọng nói khàn khàn tựa cát chảy: "Gọi tên ta."

Cố Niệm ngượng ngùng mang theo vẻ nũng nịu: "Thiếu Hành, chàng nhẹ một chút…"

Tạ Nghiễn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Gò má mỹ nhân quyến rũ thơm ngát, mưa dập lá cây, gió gào mây cuộn, Cố Niệm thấn trí mê muội ôm lấy cánh tay ái nhân, vì xấu hổ dâng trào mà cắn chặt môi không dám lên tiếng.

Hắn d*c v*ng ngập trời, vươn ngón tay dài, nhẹ nhàng ấn lên môi nàng.

Trong nháy mắt, hắn nghe thấy tiếng r*n r* làm mềm nhũn xương cốt, quấy nhiễu tâm can, hủy hoại lý trí, chỉ muốn lại trơ tráo vô liêm sỉ cầu xin thêm nhiều sự đón nhận hơn nữa.

Mây tan mưa tạnh, gió thổi sương tan, đêm dài dường như không có hồi kết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!