Tạ Nghiễn sa sầm mặt, "Có chuyện gì vậy? Vì sao tỳ nữ Thẩm gia nói nàng đe dọa người khác?"
Cố Niệm kinh hãi thất sắc, vội ngẩng đầu biện giải: "Ta không có!"
Đầu óc nàng ong ong một mảng, không hiểu vì sao Tạ Nghiễn lại chất vấn như vậy.
Đe dọa? Rốt cuộc là ai đang đe dọa ai…
Nàng trăm miệng cũng không thể bào chữa "Là các nàng ấy hùng hổ dọa người, ta đã rất nỗ lực học cách chung sống với các nàng…"
Tạ Nghiễn nhíu mày: "Ai?"
"Là Giả cô nương và Thi cô nương nhắc tới núi Tiểu Tương gì đó, vốn dĩ chỉ đang nói chuyện đọc sách, sau đó…"
"Diệu Nhân?" Tạ Nghiễn chợt ngắt lời nàng.
Cố Niệm nghe vậy sững sờ, như không thể tin nổi mà đột ngột nhìn về phía Tạ Nghiễn.
Hắn… gọi nàng ấy là Diệu Nhân, thân mật đến mức không hề kiêng dè, hẳn là hắn đã gọi như vậy ngàn vạn lần, nên mới thốt ra mà không cần suy nghĩ.
Môi Cố Niệm run rẩy, chưa kịp nói tiếp, chỉ nghe Tạ Nghiễn khẳng định: "Nàng ấy quen biết ta nhiều năm, tính tình không có gì đáng trách, đổi lại là người khác có lẽ sẽ gây chuyện, nhưng nàng ấy sẽ không phải loại người này."
Sự chấn động mãnh liệt và nỗi bất lực như núi kêu biển gầm cuộn trào trong lòng Cố Niệm, nàng thậm chí còn chưa kể lại toàn bộ sự việc đầu đuôi ngọn ngành cho Tạ Nghiễn nghe, hắn chỉ vừa nghe thấy tên của Thi Diệu Nhân đã lập tức lên tiếng bênh vực, bất kể chuyện này có liên quan đến vị Thi cô nương này hay không.
Nàng thậm chí không cần phải âm thầm rối rắm đoán bọn họ có quan hệ gì nữa, xem ra bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa… sự im lặng đã chiến thắng mọi lời nói rồi.
Nước mắt lưng tròng, Cố Niệm năm ngón tay siết thành quyền, quay mặt đi không muốn nhìn Tạ Nghiễn, chỉ thê lương nói: "Đúng vậy, nàng ấy không phải loại người này, là ta nghe nhầm hiểu lầm rồi. Ta và các người đúng là không cùng một loại người, sai lầm duy nhất là ta không nên nói ra lời thật lòng."
Nàng cố nén nước mắt nói cho xong, càng nói càng tủi thân, nửa câu sau giọng điệu đã sớm thay đổi.
Nàng không thể đối diện với hắn được nữa, nói xong vậy mà hoảng hốt quay người chạy ra khỏi sân, một mình đi về phía cổng lớn Thẩm gia.
Tạ Nghiễn sững sờ nhìn bóng lưng nàng, sắc mặt trầm xuống, bên tai lại nghe thấy Lý Hoài lo lắng hét lên với hạ nhân: "Các ngươi ngây ra đó xem kịch à? Mau đuổi theo!"
Hắn bừng tỉnh, liếc Lý Hoài một cái: "Còn chê chuyện chưa đủ lớn sao? Ta đi là được rồi."
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Nhiếp Xu Nhi "Ôi" một tiếng không gọi Tạ Nghiễn lại được, đành phải nhìn Lý Hoài mà thở dài.
"Những người đó đều là hồ ly ngàn năm, sao có thể để lại sơ hở gì chứ, lúc đó ta thật không nên trốn đi." Nàng ta từ tận đáy lòng dâng lên chút cảm xúc tự trách, chỉ trách lúc đó suy nghĩ đơn giản quá.
Lý Hoài lắc đầu tặc lưỡi thở dài, đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Nhưng mà, đệ muội có biết chuyện của Thiếu Hành và Diệu Nhân không?"
Nhiếp Xu Nhi sững sờ, do dự nhìn Lý Hoài: "Vừa rồi ta thấy hình như không biết."
Nàng ta im lặng một lát, trực giác mách bảo chuyện này khó xử đây, "Nhưng nói thì nói vậy, rốt cuộc hai người họ tính sao? Tuy cũng là tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng quá khứ là quá khứ, lời nói đùa lúc nhỏ chưa từng thấy Thiếu Hành mang ra nói lại. Huống hồ bây giờ hắn đã thành hôn rồi, Diệu Nhân chẳng lẽ… vẫn còn đợi sao?"
Lý Hoài kinh ngạc: "Chuyện này sao nàng lại hỏi ta? Đám nam nhân bọn ta tụ tập cùng nhau không bàn chuyện gió trăng, ta càng không thể chạy đến trước mặt Diệu Nhân hỏi nàng ta định thế nào chứ?"
Nhiếp Xu Nhi "xí" một tiếng: "Vậy Giả Huệ Vân xông ra bất bình thay là cớ gì? Nếu thật sự trong sạch, sao ta lại ngửi thấy mùi chua thế, sắp chua chết ta rồi!"
Lý Hoài tặc lưỡi mấy tiếng, chỉ nói quan thanh liêm cũng khó xử chuyện nhà, nói cho cùng cũng là sự trớ trêu của số mệnh, e rằng hai người họ chính là thiếu chút duyên phận.
Bốn người bọn họ quen biết từ nhỏ, Thi Diệu Nhân và Tạ Nghiễn cùng là tình nghĩa thanh mai trúc mã. Mấy người cùng vào hoàng thục* đi học nghe giảng, mà phụ thân và huynh trưởng của Thi Diệu Nhân lại là tướng tài đắc lực dưới trướng Tạ Chấn, vì vậy quan hệ của hai người họ lại sâu sắc hơn so với phu thê Yến vương một chút.
Hoàng thục*: Trường học của hoàng gia
Con cháu nhà thế gia một khi đã thân cận, quan hệ trưởng bối lại tốt, hai nhà tự nhiên cũng từng cười nói bàn chuyện hôn sự, nhưng vì lúc đó hai người tuổi tác chưa tới, do đó cũng không đặt lên bàn mà tính toán thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!