Cố Niệm ngây ngẩn nhìn vị Thi cô nương kia, nhất thời kinh ngạc, trong đầu chợt hiện lên một ấn tượng mơ hồ.
Bách tính đều biết Đại Thịnh triều có một Thi gia trung liệt, phụ tử cùng tòng quân, người làm tướng, kẻ lên kế sách, quả thực trung gan nghĩa đảm. Nghe nói phụ tử Thi gia bị địch tính kế bắt làm tù binh, nhưng thà chết không hàng, cuối cùng không chịu nổi tra tấn mà lấy thân tuẫn quốc, chỉ bỏ lại một vị cô nương bơ vơ khổ sở.
Cố Niệm ban đầu không nghĩ tới Thi Diệu Nhân chính là hậu nhân của Thi gia, vừa rồi nghe Giả Huệ Vân nói vài câu, lại ngầm quan sát thấy nàng ta và Tạ Nghiễn dường như vô cùng thân quen.
Nghĩ lại, dường như cũng không có gì không ổn, Tạ hầu vốn cũng xuất thân từ sa trường, hai nhà tướng tài qua lại với nhau cũng không có gì lạ.
Nhưng Tạ Nghiễn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, nàng không hề biết về các mối giao du qua lại của hắn, nếu quan hệ hai người thân thiết, mà nàng lại không chủ động bắt chuyện với Thi Diệu Nhân, nhất thời không khỏi cảm thấy thất lễ.
Thi Diệu Nhân nhận ra ánh mắt của Cố Niệm, nhưng sắc mặt không có gì khác lạ, chỉ cười nhạt với Giả Huệ Vân: "Huynh trưởng thường đọc sách rất nhanh, đọc qua một lần còn thích chú thíchthêm. Đã lâu không có hồi âm, xem ra là sớm đã quên chuyện này rồi."
La thị len lén liếc nhìn Cố Niệm, quay đầu cười lớn nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì thế? Sao không chia sẻ cùng các tỷ muội một chút?"
Giả Huệ Vân lanh miệng: "Là nói lần trước ở Vạn Hoa yến, Diệu tỷ tỷ và Tiểu hầu gia nói về cuốn sách mới xem gần đây. Bọn họ vừa hay cùng xem một cuốn "Tiểu Tương Sơn Ký", thế là hẹn xem xong sẽ nói một chút cảm ngộ. Vừa rồi ta nhớ ra nên hỏi Diệu tỷ tỷ, hóa ra tỷ ấy vẫn chưa nhắc với Tiểu hầu gia!"
Cố Niệm lần này cuối cùng cũng nghe rõ ràng.
Sắc mặt nàng hơi thay đổi, rõ ràng muốn vờ như không để tâm, nhưng ngón tay đặt trên đầu gối lại lo lắng vân vê vạt váy.
Nàng cúi đầu, trước mắt bỗng nhiên lướt qua cuốn "Tiểu Tương Sơn Ký" viết đầy chú thích kia, trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ khó xử vô cùng.
Hóa ra lại là nàng lại làm chuyện không đúng lúc nữa rồi…
Nhiếp Xu Nhi dường như nhìn ra sự bất an của nàng, không khỏi khẽ chớp hàng mi dài, ngay sau đó lấy khăn tay che miệng, cười nhạt nói: "Ui chao, sách gì mà đáng để hai vị nhung nhớ như vậy? Nói cứ như thể cả kinh thành chỉ có một bản duy nhất hiếm hoi đến thế! Không được, lát nữa ta phải về hỏi Yến vương gia nhà chúng ta, không thể để thua được!"
Nhiếp Xu Nhi khéo léo chuyển hướng, khiến cả bàn tiệc vang lên một tràng cười mắng yêu nói ta nàng quá lời, Yến Vương phi đã tự hạ mình như vậy, nào còn ai dám tiếp lời.
Chỉ có Giả Huệ Vân là ngựa non háu đá, vội cười toe toét: "Trong đám tỷ muội chúng ta, chỉ có Diệu tỷ tỷ là đọc nhiều sách, học vấn cao. Hôm đó tỷ ấy nói đọc sách này lĩnh ngộ được rất nhiều, Tiểu hầu gia liền tò mò hỏi thêm vài câu, làm gì có chuyện thắng thua gì ở đây."
Nhiếp Xu Nhi cười một tiếng, ngước mắt nhìn nàng ta, hắng giọng: "Vậy cũng đúng. Đáng tiếc ta xem sách chỉ xem cho mới lạ, vẫn là du hồ đánh mã cầu thú vị hơn."
Giả Huệ Vân không hiểu ý châm chọc ngầm của Nhiếp Xu Nhi, cười hì hì nói: "Ta cũng giống Vương phi tỷ tỷ, cũng thích đánh mã cầu hơn! Chuyện đọc sách học hành quả thực là không lợi hại bằng Diệu tỷ tỷ."
Một tràng lời này nói khiến La thị như ngồi trên đống lửa, hận không thể lập tức khâu miệng Giả Huệ Vân lại.
Vị biểu cô nương này nương gia làm nghề buôn, năm đó gả cho Giả thị nhị lang mang theo của hồi môn ngàn vàng, thật sự đáng kinh ngạc. Lại vì ở nhà là con út, từ nhỏ đã bị trưởng bối trong nhà nuông chiều thành quen, trước nay không biết nhìn sắc mặt người khác, nàng ta cậy mình được sủng ái, hành sự càng thêm vô pháp vô thiên.
Ngược lại, Thi Diệu Nhân khẽ nói: "Ta xem sách còn nông cạn, đâu có nhiều kiến giải như vậy, là Vân cô nương quá lời rồi."
Nàng ta dừng một chút, như nhớ tới chuyện gì thú vị, lại cúi mắt cười nhẹ: "Trước kia cùng huynh trưởng thụ giáo (tiếp thu sự dạy dỗ) trước cửa phu tử đường, huynh trưởng thường nói xem sách không hiểu được điều cốt lõi thì chỉ có thể xem như biết chữ mà thôi, ta bị huynh ấy cười nhạo không ít đâu."
Cố Niệm sững sờ, nhìn thẳng vào Thi Diệu Nhân, hiểu rõ người nàng ta nói chính là Tạ Nghiễn.
Nhưng quan sát lời nói, xem xét biểu cảm, lời này không phải là ghét bỏ, mà càng giống như… sự trêu đùa giữa nam nữ.
Quả nhiên, trên bàn tiệc lại vang lên vài tiếng trêu chọc hờn dỗi, Cố Niệm có chút ngồi không yên.
Trái lại, Nhiếp Xu Nhi khẽ quay mặt đi, ra hiệu bằng mắt với tỳ nữ thân cận, đối phương lập tức hiểu ý tiến lên.
Chỉ thấy nàng ta chậm rãi đứng dậy: "Ta đi tịnh thất* một lát, các tỷ muội cứ tiếp tục."
Tịnh thất*: Nhà vệ sinh
Nhiếp Xu Nhi vừa đi, Cố Niệm lập tức rơi vào thế bối rối vì bị cô lập, không nơi nương tựa.
Nàng vừa rồi nghe mấy người vòng vo nói một hồi, trong lòng càng thêm suy nghĩ mông lung.
Nàng nghe thấy Thi Diệu Nhân gọi Tạ Nghiễn là huynh trưởng, nhưng vừa rồi khi nàng ta hành lễ lại không gọi nàng một tiếng tẩu tẩu, thậm chí còn trốn trong đám đông không hề gặp mặt nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!