Chương 20: Ai dám làm khó nàng ấy?

Cố Niệm lúc nhỏ từng theo Đổng thị đi dự hỷ yến của một vị biểu huynh, nàng lờ mờ nhớ rằng, lúc đó Đổng thị đã ghé tiệm vàng, đặc biệt đặt làm một đôi vòng tay long phụng để tặng cho tân nhân.

Chỉ là Thẩm đại công tử ngày mai cử hành là lễ nạp thân, ngày đại hỷ chính thức vẫn chưa tới, Thanh Tâm và Nguyệt Mai tuổi còn nhỏ không hiểu tập tục cưới gả, nàng cũng không có nơi nào để hỏi trưởng bối.

Nếu như chạy đến Hạnh Viên thỉnh giáo Trưởng công chúa, khó tránh tỏ ra là làm rùm beng mọi chuyện, biết đâu chừng còn rước lấy sự không vui của Tạ Nghiễn.

Bởi vì Cố Niệm dần dần đoán ra được, hắn không thích người khác đem chuyện của Sơ Vũ Hiên mang đến trước mặt trưởng bối để phân xử đúng sai.

Cố Niệm không muốn thất lễ với người ta, nàng tuy không hiểu quan chức của Thẩm Uẩn Lễ cao thấp thế nào, nhưng một vị Đại công tử của Thượng thư phủ cũng đã đủ để thể hiện xuất thân của hắn ta. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có không ít con cháu thế gia đến dự tiệc chúc mừng, nàng không muốn làm mất thể diện của Hầu phủ.

Huống chi, Tạ Nghiễn nói hai người họ vừa là chiến hữu vừa là hảo hữu, nghĩ đến quan hệ hai người rất thân thiết, về công hay về tư, nàng đi tay không đều không ra thể thống gì.

Tạ Nghiễn sau khi tắm gội xong đã đến Hiển Tùng Viện gặp Tạ Chấn, Cố Niệm buổi chiều rảnh rỗi, bèn mang theo Nguyệt Mai và Thanh Tâm ra khỏi Hầu phủ.

Cố Niệm dự định dạo quanh trong thành, để mau chóng mua xong quà mừng mang đến Thẩm gia, nàng đặc biệt mang theo Nguyệt Mai, vì nàng ấy xuất thân từ Hầu phủ đã từng trải sự đời, có thể giúp tham mưu vài câu, cũng tỏ ra trong lòng có sự chuẩn bị.

Cuối cùng vẫn là mua đồ vàng bạc truyền thống, vì không biết thê tộc của Thẩm Uẩn Lễ có xuất thân thế nào, suy trước nghĩ sau, thà rằng ổn thỏa không nổi bật chứ đừng để xảy ra sai sót.

Đêm đó Tạ Nghiễn không đến Sơ Vũ Hiên, Nguyệt Mai lén lút nghe ngóng, bữa tối hắn cũng ở lại Hiển Tùng Viện, hẳn là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Lão hầu gia.

Cố Niệm thầm nghĩ hắn vừa từ bãi săn trở về, e là đã gặp phải chút vấn đề nan giải, mỗi người đều có việc bận rộn riêng, Tạ Nghiễn càng không phải là kẻ lười biếng nhàn rỗi, nàng không cần thiết mỗi ngày đều ngóng trông trượng phu ở bên cạnh mình.

Sáng sớm hôm sau, nàng vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Tạ Nghiễn đã ngồi vào bàn chờ nàng cùng dùng bữa sáng.

Hai người ngồi đối diện nhau yên lặng ăn xong, liền cùng nhau lên xe ngựa.

Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bình thản không gợn sóng, Cố Niệm thầm tò mò, nhưng lại do dự không dám chủ động hỏi.

Đêm qua nàng khó ngủ, một là mong đợi, hai là thấp thỏm, vì vậy mà lại đốt đèn làm nữ công bên cửa sổ phòng trong.

Mãi đến quá nửa đêm, mới nghe thấy bên Thư các truyền đến chút động tĩnh, liền biết Tạ Nghiễn vừa mới trở về.

Bây giờ hai người ngồi rất gần, Cố Niệm trộm liếc nhìn mấy lần, lại thấy trên mặt hắn không hề có vẻ mệt mỏi vì thức đêm.

Nàng không kiềm được mà nhìn thêm một lúc, nhất thời thất thần, bị Tạ Nghiễn bắt gặp ngay tại trận.

Hắn liếc nàng một cái "Sao thế?"

Cố Niệm chột dạ, vội quay mặt lại, rồi luống cuống tay chân cầm lấy hộp gấm được gói tinh xảo kia "Phu quân, ta không biết sở thích của Thẩm công tử, đành phải chuẩn bị quà mừng theo tập tục dân gian…" Nàng nhẹ nhàng tháo dải lụa đỏ, mở nắp ra "Chàng xem có thích hợp không?"

Tạ Nghiễn lướt nhìn qua, nói giọng thản nhiên: "Ta đã để Tử Vu chuẩn bị một phần quà mừng thỏa đáng rồi, Tử Vu không nói với nàng à?"

Cố Niệm sững sờ, nhất thời thầm bực bội, cũng nghe hiểu được ý tứ sâu xa trong lời hắn.

Nếu đã phần quà Tử Vu chuẩn bị là thỏa đáng, vậy nói như thế, lần này là nàng đã làm chuyện thừa thãi rồi.

Nàng buồn bã, có chút xấu hổ thu hồi hộp gấm lại "Chắc là có nói rồi, là do ta không để ý nghe…"

Cố Niệm không muốn làm tiểu nhân sau lưng, huống hồ đây cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần bọn họ không phải đi tay không đến dự tiệc, ai có lòng chuẩn bị quà mừng thì có gì khác biệt đâu?

Nàng nặn ra một nụ cười nhạt trên mặt, cúi đầu xuống, yên lặng thắt lại dải lụa đỏ.

Tạ Nghiễn trầm giọng: "Nàng có tấm lòng này, cùng nhau mang đi tặng cũng không sao. Vàng đúng là hơi tầm thường một chút, nhưng có ai mà không thích chứ?"

Vẻ mặt Cố Niệm lập tức như mưa tan trời lại sáng, cười gật gật đầu, nghiêm túc "Vâng" một tiếng đáp lại.

Nhất thời không còn gì để nói, xe ngựa từ từ dừng lại.

Thẩm gia hôm nay có chuyện vui, ngoài cửa xe ngựa xếp hàng, trông vô cùng náo nhiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!