Chương 19: Một chút ngọt ngào

Cố Niệm hôm nay bận đến chân không chạm đất, vốn còn định bụng quay về Hầu phủ dùng bữa, nhưng việc nhiều quá nên quên báo trước, mắt thấy mặt trời sắp lặn về tây, đầu bếp đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.

Nàng không nỡ phụ tấm lòng tốt của bà ấy, bèn dẫn theo Thanh Tâm cùng ăn ở dược đường, xong xuôi mới lên đường về phủ.

Cố Niệm vừa mới xuống kiệu, liền trông thấy Tiền ma ma dẫn người đứng bên ngoài cổng lớn, lòng nàng chùng xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại phạm phải quy củ nào rồi?

Nàng do dự bước về phía mọi người, còn chưa kịp mở lời, Tiền ma ma đã cúi người vái chào nàng "Thiếu phu nhân, theo lễ chế, nữ quyến ra ngoài một mình không được về muộn. Quy củ của Hầu phủ có nới lỏng đôi chút, nhưng tân phụ qua giờ quy định mới trở về nhà, thực sự là không hợp thể thống, lỡ như để người ta biết được, e rằng Hầu phủ lại bị kẻ có tâm cơ dâng sớ hạch tội."

Cố Niệm bị Tiền ma ma nói cho một trận ngay trước mặt mọi người, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên.

Nàng nặn ra một nụ cười, trong lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn "Là ta không hiểu quy củ, đáng lẽ nên hỏi cho rõ ràng trước."

Tiền ma ma cũng không phải cố ý làm khó, bèn cúi người chấp nhận lời giải thích của Cố Niệm.

Nguyệt Mai chắc hẳn cũng bị quở trách, vẻ mặt có chút tủi thân, cúi gằm đầu không nói gì.

Mọi người cùng nhau đi về Sơ Vũ Hiên, Cố Niệm vừa bước vào chính sảnh, liền thấy cơm nước vẫn còn y nguyên được bày đầy bàn.

Nàng thầm nghĩ không hay rồi, nghĩ chắc bọn nha hoàn nô bộc trong viện đều chưa ăn cơm, cũng vì vô duyên vô cớ lãng phí nhiều lương thực đến vậy mà càng thêm áy náy.

Cố Niệm vội khuyên: "Hay là mọi người cùng ngồi xuống ăn chút đi? Hâm nóng lại chắc cũng không sao đâu."

Tiền ma ma liếc nàng một cái, chỉ nói: "Thiếu phu nhân nghỉ ngơi trước đi."

Ngay sau đó, bà ta đưa mắt ra hiệu cho người phía sau, Tử Vu lên tiếng gọi đám tỳ nữ, toàn bộ thức ăn đầy bàn đều bị dọn sạch đi, Cố Niệm vô cùng lúng túng, cảm thấy như ngồi trên đống kim, cuối cùng đành xoay người đi về gian phòng bên.

Đêm đó Tạ Nghiễn không đến Sơ Vũ Hiên, Cố Niệm trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Nàng một mình nằm trên giường, đèn đã thổi tắt, mà trong đầu lại không ngừng nhớ lại đủ mọi chuyện đêm qua.

Vừa mới có chút ngọt ngào, bỗng lại thoáng qua vẻ mặt chán ghét tột độ của Tạ Nghiễn sáng nay…

Lòng nàng thấp thỏm không yên, chỉ mong sao Tạ Nghiễn mau chóng điều tra rõ ràng, nàng không làm, cũng chưa bao giờ ngấm ngầm có tâm tư đó, chỉ mong sớm lấy lại được sự trong sạch, để Tạ Nghiễn không hiểu lầm nàng có ý đồ bất chính nữa.

Nàng cứ miên man suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ say, sáng sớm hôm sau, nàng vẫn dậy sớm như thường lệ, ăn sáng xong lại dẫn Thanh Tâm ra ngoài.

Lần này quả thực không còn ai ngăn cản nữa, Tiền ma ma thấy dáng vẻ vội vã của nàng, cũng chỉ lặng lẽ hành lễ vấn an, không hỏi nửa lời.

Cố Niệm mấy ngày liền đều đến dược đường, vì đã rút kinh nghiệm lần trước, nên cứ đến buổi chiều sau giờ Ngọ (12h) là nàng sẽ quay về Hầu phủ đúng giờ, không để Tiền ma ma có cơ hội trách móc nữa.

Cứ thế yên ổn sống qua ngày được hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này lại không hề gặp Tạ Nghiễn.

Thanh Tâm đi dò la một lượt, mới biết Tạ Nghiễn lại đến trường săn, chỉ là lần này hắn không báo cho nàng biết.

Cố Niệm trong lòng hiểu rõ, lần trước hắn đến Sơ Vũ Hiên báo tin tức, chỉ vì việc công và chuyện quy ninh bị trùng lịch, nếu không thì cũng sẽ giống như lần này, hai người bọn họ không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không cần phải dò hỏi.

Cố Niệm không có thời gian để chán nản, dược đường có cả đống việc khiến nàng phải phân tâm.

Trong thời gian đó, nàng cũng tuân theo quy củ đến Hạnh Viên dâng trà, thỉnh thoảng ngồi đối diện trò chuyện dăm ba câu với Lý Ngọc Chân.

Trên dưới Hầu phủ đều biết dạo này nàng đi sớm về khuya, Lý Ngọc Chân không nói gì, ngược lại còn tò mò về chuyện làm ăn buôn bán và những gì nghe thấy thấy được ở dược đường, vì vậy mỗi lần đều giữ nàng lại hỏi thêm vài câu.

Cố Niệm không nghe ra ý tứ không tốt nào, nghĩ bụng chắc là Lý Ngọc Chân không phản đối, do đó càng thêm yên tâm, thầm nghĩ may mà Trưởng công chúa không phải là người cổ hủ, không để ý chuyện tức phụ ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Thanh Tâm là người thật thà ngay thẳng, còn Nguyệt Mai thì khác. Nàng ta cảm thấy mối quan hệ giữa Cố Niệm và Tạ Nghiễn ngày càng gần gũi, đương nhiên là ân cần bày mưu hiến kế cho Cố Niệm.

Bên này thì bảo nàng học nữ công, tìm cơ hội tặng hắn vài món tín vật tùy thân, để bồi đắp thêm tình cảm phu thê.

Nàng ta vốn xuất thân từ chỗ các ma ma trong cung dạy dỗ, tài nữ công vô cùng xuất chúng, dạy Cố Niệm lại càng dễ như trở bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!