Tâm trạng Cố Niệm vốn dĩ đang sa sút, nàng ngồi ở chính đường mà không nói lời nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác bí bách bực bội kia dần dần tan đi. Tạ Nghiễn quả thực đã cho nàng đủ mặt mũi, cũng bởi vì được sinh ra trong gia đình thế gia nên lễ nghĩa trước nay luôn chu toàn, tư thái của hắn khi đối đãi với Vương di nương không hề sơ hở, ra dáng một nữ tế rất tốt.
Đáy lòng Cố Niệm kinh ngạc, nàng lặng lẽ nhìn Tạ Nghiễn đối đáp với Vương di nương, trong lòng không khỏi xúc động.
Ngay cả khi sáng nay bọn họ vừa xảy ra xung đột, hắn đã vô cớ trách mắng nàng về những lỗi lầm không hề có, nhưng ở bên ngoài, hắn vẫn bằng lòng giữ thể diện cho nàng.
Vương di nương bị Tạ Nghiễn chọc cho vui đến không khép được miệng, vừa than thở, lại vừa oán hận, chuyện tốt đẹp thế này sao lại rơi vào tay Cố Niệm cơ chứ?
Cái đứa con hoang không rõ lai lịch này, lại còn làm bộ làm tịch ra vẻ nhị cô nương Cố gia, thật sự quá đáng ghét!
Đổng thị ban đầu sợ Cố Niệm trong lòng có sự xa cách, nên đối với bên ngoài tuyệt đối không hé răng, khăng khăng nói nàng là thân nữ nhi của mình, vì vậy người ngoài không hề biết sự thật thế nào.
Nếu không phải Đổng thị lúc ban đầu bệnh nặng thần trí không tỉnh táo, trước lúc lâm chung đã lỡ lời nói ra chuyện cũ, bằng không bà ta đến nay vẫn bị lừa gạt.
Nghĩ lại cũng phải, Cố Niệm trông quá mức nổi bật, dung mạo không hề giống phụ mẫu, sao có thể là dòng dõi Cố gia được chứ?
Vương di nương tạm nén dòng suy nghĩ miên man, lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Cố Tuyết Ngưng, nàng ta lập tức hiểu ý, đích thân bưng trà tiến lên, phúc thân cười duyên rạng rỡ: "Tỷ phu, muội thay trà nóng cho huynh."
Hôm nay nàng ta ăn diện có thể nói là rất lộng lẫy, người không biết, còn tưởng rằng là nàng ta mới là tân hôn quy ninh.
Cố Tuyết Ngưng cúi đầu rũ mi, năm ngón tay thon thả, khẽ gọi một tiếng tỷ phu, vẻ e thẹn vừa đúng mực.
Nếu không phải Tạ Nghiễn đã sớm bắt gặp chuyện mờ ám của nàng ta và Cố Minh Chương, e là khó tránh khỏi bị nàng ta lừa gạt.
Hắn không khỏi thầm nghĩ, cặp tỷ muội này tuy dung mạo không giống nhau, nhưng bản lĩnh giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng người khác thì lại giống hệt nhau.
Tạ Nghiễn hơi nhếch môi: "Làm phiền rồi."
Vương di nương đúng lúc lên tiếng: "Tuyết Nhi tính tình hiền lành nội tâm, trước nay vốn sợ gặp người lạ, hôm nay được gặp Tiểu hầu gia khó tránh khỏi lúng túng, khiến quý nhân chê cười rồi."
Tạ Nghiễn: "Ta thấy muội ấy rất hiểu quy củ, di nương rất biết dạy dỗ đấy."
Cố Niệm không nhịn được mím môi, vừa nghĩ đến việc còn phải chịu đựng rất lâu, trong lòng đã cảm thấy vô cùng không tự tại.
Vương di nương "ái chà" một tiếng, lấy tay che miệng cười: "Cũng là Tiểu hầu gia đề cao coi trọng con bé, nó à… không bì được với Niệm tỷ nhi có bản lĩnh, Tuyết Nhi nghịch ngợm, chỉ biết đọc sách học đàn, thỉnh thoảng còn bái sư một vị lão tiên sinh dạy đánh đàn, học chơi chơi mấy năm, cũng chỉ có mỗi tài thêu thùa là coi được mắt một chút."
Bà ta nói một tràng bề ngoài thì chê bai nhưng thực chất là khen ngợi, lại còn lôi Cố Niệm ra để so sánh, trong lời nói không chỗ nào là không chế nhạo Cố Niệm xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, không biết giữ thể diện, Cố Tuyết Ngưng không giống như nàng.
Cố Niệm cảm thấy vô cùng bất bình, không phải nàng không muốn đi học, lại càng không phải nàng tham tiền nên mới đến dược đường học làm ăn buôn bán, Vương di nương nói một hồi đổi trắng thay đen, chẳng qua chỉ là ức h**p nàng không có cách nào mở miệng phản bác.
Nàng vốn dĩ đã trèo cao gả cho Tạ Nghiễn, bây giờ lại bị trưởng bối hạ thấp như vậy, phu gia* cuối cùng sẽ nhìn nhận nàng thế nào? Vương di nương không hề có ý định suy nghĩ cho nàng dù chỉ một chút.
Phu gia*: nhà chồng
Đương nhiên, Cố Niệm cũng không dám hy vọng hão huyền rằng Nhị phòng sẽ mong nàng được sống tốt.
Cố Tuyết Ngưng cũng dịu dàng nói: "Muội không thông minh bằng tỷ tỷ, không thể ở dược đường lo liệu mọi việc. Muội ngày thường đi học, theo bên cạnh tiên sinh đọc qua một ít sách, cũng chỉ miễn cưỡng biết chữ mà thôi, còn cầm kỳ thi họa cũng chỉ biết chút ít."
Lời này của nàng ta lại càng quá đáng, hạ thấp bản thân mình đến như vậy, nếu nàng ta chỉ là miễn cưỡng biết chữ, vậy Cố Niệm há chẳng phải trở thành một dân phụ ngu dốt không biết một chữ hay sao?
Cố Niệm cười gượng, vươn tay định cầm tách trà, muốn che giấu sự buồn bực lúc này.
Ai ngờ Tạ Nghiễn lại thản nhiên nói: "Tỷ tỷ của muội mấy ngày nay ở Hầu phủ đã xem qua mấy cuốn sách, còn viết thêm một ít lời chú thích, quả thực vô cùng khiêm tốn ham học, đúng là thông minh hơn muội rất nhiều."
Tay Cố Niệm lơ lửng giữa không trung, dường như là đã nghe nhầm, nàng không thể tin nổi quay đầu nhìn Tạ Nghiễn, cây trâm cài tóc trên đầu cũng theo đó mà khẽ lay động, phát ra âm thanh trong trẻo.
Hắn… Hắn vậy mà lại bênh vực nàng trước mặt Vương di nương sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!