Nguyệt Mai và Thanh Tâm đợi một lúc mới tiến vào gian phồng trong, đập vào mắt liền thấy cảnh tượng bừa bộn trên giường.
Các nàng đêm qua đã biết hai người có một hồi triền miên, bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn là thầm cảm thán, nhưng không ai dám để lộ ra vẻ mặt nào khác, chỉ lo cúi đầu dọn dẹp.
Nguyệt Mai bước lên trước, chỉ thấy sắc mặt Cố Niệm trắng nhợt, thần sắc uể oải chậm chạp, giữa mày mắt thêm mấy phần quyến rũ, mớ tóc đen kia búi lại trước ngực, sự tương phản cực độ giữa đen và trắng lại càng phóng đại vẻ mỹ mạo của nàng.
Cô nương yếu ớt, ngay cả dây buộc của áo yếm dường như cũng cầm không vững, Nguyệt Mai vội nhận lấy dây buộc trong tay Cố Niệm, bảo nàng khẽ nghiêng người qua.
Nguyệt Mai cúi mắt, mặt ửng đỏ.
Trên vòng eo thon trắng lưu lại những dấu ngón tay sâu sâu cạn cạn, tựa như đóa hoa hải đường nở rộ trên vòng eo nhỏ, nàng ta làm như không biết, vội kéo áo yếm ngay ngắn, liếc nhìn từ phía sau, lại thấy dưới xương quai xanh cũng là một mảng xuân sắc, không khỏi thầm cảm thán vị Tiểu hầu gia được gọi là thanh tâm quả dục cũng có ngày hôm nay… Nam nhân chẳng qua đều là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Nhưng Nguyệt Mai tự cho rằng đây là chuyện tốt, tình cảm chủ tử ngày càng đậm, Cố Niệm đã khổ tận cam lai, bọn hạ nhân như họ cũng có ngày tháng tốt đẹp.
Cố Niệm mặc xong áo lót, lúc này mới bước xuống giường, tay chân bủn rủn, sự khó chịu trên người vẫn chưa tan hết.
Đêm qua là một đêm điên đảo và cuồng nhiệt, Tạ Nghiễn không chút tiết chế, nàng chỉ vừa nhớ lại một chút là đã đỏ mặt xấu hổ, sự e thẹn này còn mang theo chút ngọt ngào, nàng nghĩ, bọn họ cuối cùng đã trở thành phu thê thật sự.
Thanh Tâm đưa nàng đến trước gương rửa mặt chải đầu, Nguyệt Mai trêu ghẹo: "Hôm nay trang điểm kiểu hoa đào, son phấn cũng dùng màu sắc diễm lệ hơn, thiếu phu nhân vốn nên nổi bật một chút."
Cố Niệm có chút ngượng ngùng, nàng ngước mắt nhìn vào gương đồng, thoáng thấy lại là cảnh đêm qua nàng bị Tạ Nghiễn đè trước bàn trang điểm, hai mắt hắn d*c v*ng nồng đậm, như muốn nuốt chửng đêm đen.
Tâm thần nàng xao động, chợt hỏi: "Phu quân đi đâu rồi?"
Nguyệt Mai thuận miệng nói: "Sáng sớm thấy công tử đi về phía Thư Các, có lẽ thay y phục ở đó rồi quay lại dùng bữa."
Cố Niệm gật đầu, tiếp tục yên lặng trang điểm.
Hôm nay về thăm nương gia, nàng mặc đồ đơn sơ thì có vẻ bà gia* hà khắc, nhưng ăn diện quá lộng lẫy lại sợ thái quá, khiến người ta đàm tiếu.
Bà gia*: nhà chồng
Cuối cùng chọn một chiếc tiểu nhụ* màu đỏ son phối với váy hoa nhỏ màu xanh ngọc bích, trên vai khoác một dải lụa mỏng xuyên thấu màu xanh đậu, như vậy vừa trang trọng lại không mất vẻ hoạt bát, càng làm nổi bật làn da nàng trắng hơn tuyết, khuôn mặt xinh đẹp đượm ý xuân.
Tiểu nhụ*: là một loại áo ngắn của phụ nữ thời xưa
Không lâu sau, Tiền ma ma dẫn theo tỳ nữ đến truyền thiện cho bữa sáng, Tử Vu cũng đi theo vào gian trong một chuyến, nàng ta cúi người hành lễ với Cố Niệm, sau đó lại đi theo mọi người rời đi.
Khi đó Cố Niệm đang điểm hoa điền* trước gương, đầu mặt không được lắc lư, do đó không hề để ý kỹ động tác của họ.
Điểm hoa điền*: Hình trang trí dán/vẽ giữa trán
Đợi đến khi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, nàng đi ra chính đường, nhưng đợi mãi không thấy Tạ Nghiễn quay lại.
Nàng sợ lỡ mất giờ, thực ra trong lòng cũng muốn gần gũi Tạ Nghiễn thêm chút nữa, quan hệ của hai người có thể thân mật hơn, thế là cảm thấy đây đúng là cái cớ tốt, không cần gọi tỳ nữ truyền lời, nàng có thể tự mình đến Thư các tìm hắn.
Một dãy hành lang cũng thấy dài, Cố Niệm bước nhanh về phía trước, ngước mắt liền thấy Tử Vu đang đợi ngoài cửa.
Nàng ta nhận ra Cố Niệm đã vào tiểu viện, vội bước xuống bậc đá đón: "Thiếu phu nhân, công tử đang bận."
Cố Niệm sững người, chỉ nói: "Làm phiền Tử Vu tỷ tỷ nói với phu quân một tiếng, ta ở trong sân đợi."
Tử Vu mở miệng, muốn nói lại thôi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quặc. Cố Niệm trước nay tính tình luôn mềm mỏng, thật hiếm khi thấy nàng cố chấp như vậy.
Nói cho cùng hai người vẫn là quan hệ chủ tớ, nàng ta nặn ra một nụ cười, có chút không tình nguyện mà phúc thân hành lễ rồi gõ cửa đi vào.
Qua một lát, Tử Vu sắc mặt ảm đạm đẩy cửa ra, lúc này nửa điểm quy củ cũng không còn, chỉ nhìn Cố Niệm từ xa nói: "Thiếu phu nhân mời vào."
Cố Niệm mày mắt cong cong mỉm cười gật đầu, được cho phép, trong lòng càng thấy vô cùng ngọt ngào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!