Chương 16: Động tác dồn dập

Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Cố Niệm thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.

Nàng xoay người lại, ngây ngẩn nhìn Tạ Nghiễn, hắn đã nhấc bước đi về phía nàng.

Một bóng hình bao phủ xuống, che khuất toàn bộ con người nàng, Cố Niệm ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, ánh mắt hắn mơ màng, sắc mặt lộ ra một tia nhẫn nhịn mà nàng không tài nào hiểu nổi.

Giọng nàng lí nhí: "Phu quân."

Sau khi son phấn đã lau đi, trên môi nàng được phủ một lớp mật chi dưỡng môi, gặp hơi nóng liền tan chảy ra, dưới ánh đèn trông óng ả căng mọng. Tạ Nghiễn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn giơ tay, đột nhiên nâng cằm nàng lên, chậm rãi cúi người xuống, Cố Niệm bị ép lùi từng chút một về phía bàn trang điểm sau lưng.

Tấm lưng thanh mảnh khẽ cụng vào mặt gỗ, không đau, nhưng hơi cấn, Cố Niệm khẽ nhíu mày.

Đôi môi óng ả kia tựa như lời nguyền mê hoặc do yêu tinh gieo xuống, yết hầu Tạ Nghiễn khẽ trượt, cuối cùng lại ghé sát thêm một chút, hương hoa lan xộc vào mũi, hơi thở ấm áp quấn lấy tâm trí hắn, dần dần chiếm cứ lấy chút lý trí cuối cùng.

Hắn vốn chỉ định nếm sơ qua, nhưng khi đôi môi lành lạnh chạm vào sự mềm mại ấy, hắn không kìm được mà muốn nhiều hơn một chút.

Hắn c*n l** kh** m** nàng, nghiền ép, day dưa, lòng bàn tay hắn luồn qua mái tóc mềm mượt của nàng, nâng lấy đầu nàng, đặt xuống là từng nụ hôn dịu dàng mà kiềm chế.

Cố Niệm khẽ run rẩy, tim đập dồn dập, tựa như sắp hít thở không thông, nhưng rõ ràng hắn cũng đang khẽ run.

Tạ Nghiễn đối với rất nhiều chuyện đều không thầy mà tự thông thạo, giống như lúc này, hắn đang học cách chiếm hữu.

Hắn khí thế như chẻ tre xông vào khoang miệng ấm áp ẩm ướt của nàng, Cố Niệm khẽ r*n r*, vì đầu lưỡi bị cắn hơi đau, hắn lại thu bớt lực lại, nụ hôn này tĩnh lặng, kéo dài, triền miên.

Cố Niệm thân mềm như nước, lồng ngực phập phồng dữ dội, hai cánh tay rũ xuống vô lực, Tạ Nghiễn bế ngang nàng lên.

Trời đất như đổi thay, bọn họ ngã xuống chăn gấm, ánh mắt Tạ Nghiễn nóng rực, hơi thở nặng nề, nụ hôn lại rơi xuống.

Gò má Cố Niệm đỏ bừng nóng rực, nhất thời không nhịn được khẽ th* d*c, giơ tay đặt lên vai hắn, cuối cùng trong lòng cũng dâng lên một tia sợ hãi tự nhiên ập đến.

Nàng lắp bắp từng tiếng thốt lên: "Phu quân…"

Tạ Nghiễn hít sâu, màu mắt như mực bị đánh đổ, động tác dồn dập, thậm chí có chút bá đạo, hơi thở hắn không ổn định, d*c v*ng lấn át lý trí, lại một lần nữa cắn lấy môi nàng.

Cố Niệm cảm thấy mình như bèo dạt trong ao, trôi nổi bập bềnh, lắc lư chao đảo, thân thể mềm nhũn, ý thức nặng trĩu, cảm giác nóng nức và khô khốc vốn không nên có, cuối cùng được vỗ về, lấp đầy từng chút một.

Nàng ngửi thấy mùi hương tùng trúc thanh đạm rất rõ ràng, là mùi hương độc nhất trên người Tạ Nghiễn, giờ phút này đã hòa làm một với nàng, tựa như Tạ Nghiễn đang ôm ghì lấy nàng vậy, nàng đã bị mùi hương này chiếm hữu hoàn toàn, ngoài phòng ánh trăng trêu người, một vệt sáng nhàn nhạt xuyên vào, chiếu lên tấm rèm giường đang lay động, sắc xuân không thể giấu.

Cố Niệm mê mẩn, ý thức chìm chìm nổi nổi, đêm nay dường như không có hồi kết, mây không tan mưa chưa tạnh, nàng bất lực nức nở, kêu khẽ, r*n r*, nói không thành câu.

Cuối cùng mệt đến mức không còn tri giác, không biết trời trăng mây gió gì nữa, ánh bình minh cuối cùng cũng ló dạng.

Cố Niệm mơ mơ màng màng mở mắt ra, rèm giường không kéo chặt, mặt nàng hướng ra ngoài, thấy từng vệt nắng bò lên chân giường.

Tóc đen xõa tung trước người, cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng, bàn tay to đặt xuống đè ngay góc chăn, sau tai nàng có tiếng hít thở trầm chậm, hơi thở phả ra ấm áp kéo dài, nàng khô miệng khô lưỡi.

Nàng không dám động đậy, sợ làm kinh động giấc mộng đẹp của Tạ Nghiễn, nhưng thân thể chỉ vừa khẽ run, cánh tay dài đang ôm nàng đã khẽ nhấc lên.

Thân hình Cố Niệm cứng đờ rúc trong chăn nệm, tóc dài bên tai che đi quá nửa khuôn mặt.

Tạ Nghiễn đã tỉnh rồi.

Hắn buông bàn tay to ra, hai người cứ thế giữ nguyên trạng thái như vậy trong chốc lát, Cố Niệm cảm thấy bên hông chợt lạnh, hắn đã khoác áo ngồi dậy, để hở hai vạt áo, tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó, nhất thời không nói gì.

Cố Niệm cũng không dám tiếp tục nằm ỳ trên giường, vội chống tay nghiêng người ngồi dậy, nàng không sờ thấy y phục, đành phải kéo chăn gấm lên, cả người co ro ngồi đó, dè dặt ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, cũng không biết vì sao lại chột dạ như vậy.

Bọn họ không phải là phu thê danh chính ngôn thuận hay sao…

Tạ Nghiễn lại có thần sắc như thường, hắn đã ngồi xuống mép giường, thong thả thắt lại đai áo, rồi bèn đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!