Chương 13: Vẫn còn trong trắng

Vài ngày sau, Thanh Tâm từ Quản sự viện học quy củ trở về, chủ tớ hai người cuối cùng cũng đoàn tụ.

Cố Niệm nhìn nàng ấy như thể đã biến thành người khác, cử chỉ mực thước, nói năng đúng mực, không khỏi âm thầm cảm thán đám quản sự của Hầu phủ quả là có cách thức răn dạy người.

Thanh Tâm canh cánh trong lòng chuyện nàng sống có tốt không, hai người ngồi đối diện nói chuyện một lúc lâu, tâm tình Cố Niệm cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Sắp đến ngày Tạ Nghiễn hẹn ước quay về kinh thành, Cố Niệm cũng sắp xem xong cuốn "Tiểu Tương Sơn Ký" kia, nàng gọi Thanh Tâm tìm giấy bút tới, đặc biệt sao chép lại một lượt những lời chú giải của Tạ Nghiễn, nghiền ngẫm nhiều lần, vô cùng để tâm.

Hôm nay nàng dùng xong bữa sáng, ngồi ngay ngắn trước bàn, định bụng mô phỏng bút tích của Tạ Nghiễn.

Đây là dự định Cố Niệm lén lút làm, dường như nàng học giống hơn một chút, thì khoảng cách với hắn sẽ gần hơn một chút. Nàng chỉ cảm thấy chữ Hành Khải mà Tạ Nghiễn viết vô cùng đẹp mắt, so sánh ra, nét chữ không ra hình thù gì của nàng quả thực là cẩu thả.

Mực vừa mài xong, Tiền ma ma dẫn theo một đại nha hoàn đi đến sau bình phong.

"Thiếu phu nhân, Trưởng công chúa mời người."

Cố Niệm sững sờ, đặt bút xuống không dám chậm trễ, vội vã đi theo hai người đến Hạnh Viên nơi Lý Ngọc Chân thường ở.

Người đến nơi, vào nhà thấy Lý Ngọc Chân đang ngồi ở ghế trên uống trà, bên cạnh đứng một vị chưởng giáo cô cô đã có tuổi, xem cách ăn mặc thì là nữ sử* từ trong cung tới.

Nữ sử*: Nữ quan phục vụ trong cung

Cố Niệm cẩn thận liếc nhìn một cái, lập tức phúc thân vấn an.

Lý Ngọc Chân đặt chén trà xuống, mày mặt hớn hở: "Tốt, tốt, mau đứng lên, mau ngồi đi."

Cố Niệm tạ ơn, tự giác ngồi vào chiếc ghế bành bên tay phải.

Vị nữ sử kia đánh giá nàng vài bận, cười nói: "Thế tử phu nhân quả là rất ham học hỏi, xem quy củ phúc thân hành lễ này học được rất chuẩn mực, thật hiếm có."

Lý Ngọc Chân trêu chọc nói: "Xứng đáng với nhi tử của ta."

Cố Niệm chỉ nghĩ là hai người thật lòng khen ngợi, lại thấp giọng tạ ơn.

Vị nữ sử kia vốn là Hồ ma ma chưởng giáo trong cung Thái hậu, hôm nay đặc biệt vâng theo sắc lệnh của Thái hậu đến đây để bắt mạch cho tân nương.

Nghe lời bà ấy nói, đây chính là đãi ngộ mà ngay cả Yến vương cũng chưa từng có, sự thiên vị của Thái hậu đối với Tạ Nghiễn có thể thấy rõ qua việc nhỏ này.

Cố Niệm không hiểu ý nghĩa của việc bắt mạch này, trước đó cũng không có ai dạy bảo qua, thế là mang theo tâm trạng mơ hồ đứng dậy đi theo Hồ chưởng giáo vào gian nhà bên.

Rèm được thả xuống, hai cung nữ đứng hầu một bên, Hồ chưởng giáo đối với nàng lại rất hòa nhã.

Cố Niệm không hiểu mà đứng đó, chỉ biết cười mỉm với Hồ chưởng giáo.

Hồ chưởng giáo không nén được ý cười: "Thế tử phu nhân, phiền người nằm ngay ngắn trên giường."

Cố Niệm sững sờ, đành phải nằm xuống từ từ trong ánh mắt không cho phép nghi ngờ của bà ta.

Hồi lâu sau, mọi người từ gian nhà bên đi ra, gò má Cố Niệm ửng đỏ, lần này mới biết việc bắt mạch này hóa ra có nghĩa là gì…

Hôn sự của bọn họ gấp gáp, bà mối Hầu phủ cử tới chỉ lo lục lễ, trước đó không hề có ma ma quản sự đến nghiệm thân*, lần này Hồ chưởng giáo xem như là bổ sung sau.

Nghiệm thân*: Kiểm tra trinh tiết

Cố Niệm trong sạch ngay thẳng, không hề chột dạ, chỉ là cảm thấy sự việc đột ngột không có chuẩn bị.

Lúc nàng quay lại chỗ ngồi, Lý Ngọc Chân đã cho người truyền điểm tâm lên "Niệm Nhi, ta cũng không biết khẩu vị của con, nên bảo nhà bếp làm chút món có vị thanh đạm, con nếm thử xem?"

Cố Niệm kinh ngạc nhìn Lý Ngọc Chân, người vậy mà lại gọi tiểu danh của nàng… Trưởng công chúa nói chuyện giọng điệu cuối câu vút lên, toát ra ý vị vui vẻ, lại có nét giống với dưỡng mẫu Đổng thị đã qua đời, Cố Niệm nhất thời xúc động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!