Dù Xuân Hồng không nói những lời đó, nhìn thân hình tròn trịa của ta, hắn chắc chắn cũng biết ta rất háu ăn.
Ta lơ mơ trở về nhà, Xuân Hồng lảnh lảnh nói gì ta cũng chẳng nghe lọt câu nào.
Cuộc sống không khác gì ngày thường, phụ thân ta lại nạp thêm một thiếp thất mới, là một cô nương ngoại tộc da trắng mắt xanh, ngay cả quan thoại cũng nói không rõ.
Nàng ta vô cùng được sủng ái, các thiếp thất còn lại trong nhà nhìn nàng ta không vừa mắt, ngày ngày tranh giành đấu đá ngầm.
Mẫu thân miễn lễ cho họ, không cho họ đến chính viện.
Mẫu thân đối với phụ thân đã sớm hết hy vọng, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Nam Sanh ở trong viện lão thái thái ba ngày, Du Tùng đích thân đến đón nàng, nàng bèn trở về. Khi đi còn mang theo một nha đầu hạng hai tên Xuân Mai trong viện lão thái thái.
Nghe đồn Du Tùng lại đổi một nha môn khác, lão thái thái nhà ta, quả thực có chút bản lĩnh thật.
Ta vốn dĩ đã ngây ngốc, mấy ngày gần đây lại càng ngây ngốc hơn.
Có việc hay không việc gì cũng đều tựa bên cửa sổ mà ngẩn người.
Ta từ nhỏ đã không thích mùa xuân, bởi vì đến mùa xuân, mặt trời dần sáng dài hơn, ngủ sẽ ít đi.
Hiện giờ lại có thêm một lý do không thích nữa, mùa xuân ư! Dường như ai ai cũng phải tương tư mới gọi là xong chuyện.
Ta thỉnh thoảng lại nhớ đến dáng vẻ cúi đầu đỏ tai của vị lang quân kia.
May mà hắn sinh ra vừa vặn, nếu to con hơn một chút, mà làm ra dáng vẻ đó, không biết sẽ đáng sợ đến nhường nào.
Riêng hắn làm ra, lại toát lên vẻ thuần khiết và trong trẻo vừa vặn.
Ta là một nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li và không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác.
Có lẽ là vì mùa xuân, lại có lẽ là ta quả thực chưa từng được nhìn thấy mấy vị lang quân.
Ta liền cảm thấy hắn thật sự là cực kỳ tốt.
Mẫu thân quả thực đã nhận được thiệp mời của Ôn gia, nàng ấy xem đi xem lại tờ thiệp màu hồng đào đó, rồi lại cười mà dán lên ngực, tựa như vừa có được một báu vật trời cho vậy.
Thiệp mời của Ôn gia khó có được, chỉ vì Ôn gia rất ít khi tổ chức yến tiệc.
Vì vậy chiếc thiệp này càng trở nên quý giá hơn.
Hôm ấy mẹ dậy thật sớm, lại sớm sớm dỗ ta ra khỏi chăn ấm.
Xuân Chi trang điểm cho ta, liền thay mấy bộ xiêm y mà mẹ vẫn không vừa ý.
Ta vốn sinh ra đã lùn, lại tròn xoe một cục, dù trang điểm thế nào cũng không thể như các cô nương nhà khác mà lộ vẻ phong tình vạn chủng.
Trang điểm quá trang trọng chỉ khiến người ta cảm thấy như trẻ con đóng vai người lớn chơi trò gia đình vậy.
Mẹ thương ta, nhưng lại luôn không muốn chấp nhận sự thật rằng cô nương nhà mình sinh ra quá tròn trịa.
Cứ giày vò một phen như vậy, đợi đến lúc xuất môn đã hơi muộn rồi.
Khó khăn lắm mới đi đến cửa Ôn gia, mẹ dẫn ta xuống mã xa.
Người Ôn gia ta chỉ gặp qua Nhị phu nhân, hôm nay người đón khách ở cửa cũng là nàng.
Ôn Nhị phu nhân sinh ra đoan nhã, nụ cười trên mặt khiến người ta như tắm gió xuân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!