Ôn Thị Lang năm nay đã hai mươi chín rồi, vẫn chưa cưới vợ.
Thiệp mời yến tiệc mùa xuân của Ôn gia, một thiệp khó cầu, vậy mà lại nói sẽ gửi cho mẫu thân sao?
"Hoặc là lời nói tiện đà mà thôi, chưa chắc đã thực sự gửi đến."
Ta đưa chén ngân nhĩ canh cho mẫu thân, không phải để đả kích nàng, chỉ sợ đến lúc không có, nàng lại quá buồn bã.
"Người Ôn gia chưa bao giờ nói lời hư ảo, nhị phu nhân đã nói sẽ gửi thì chắc chắn sẽ gửi. Mẫu thân cũng không nghĩ đến chuyện trèo cao nhà Ôn gia, chỉ là trong yến tiệc mùa xuân có rất nhiều lang quân phu nhân, dù không bằng Ôn gia, nhưng tổng sẽ có người tốt.
Mẫu thân đã đặt trâm cài đầu cho con ở Châu Ngọc Các, ngày mai sẽ xong, để Xuân Hồng cùng con đi lấy về, đến yến tiệc mùa xuân..."
Chuyện hôn sự của ta, là mối bận tâm lớn nhất của mẫu thân.
Nếu có thể, ta cũng muốn lập tức gả mình đi.
Trời mùa xuân đã dần sáng dài hơn, ngày thường phải dậy sớm đến phòng lão thái thái thỉnh an, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, lão thái thái chắc cũng không muốn gặp ta.
Mẫu thân đi một chuyến, rất nhanh lại trở về, nói Nam Sanh đến hôm qua, buổi tối không về Du gia.
Lão thái thái bận rộn, không có thời gian để ý đến người khác.
Rồi lại hỏi về chuyện ở phòng lão thái thái hôm qua, không biết là ai đã kể, tóm lại mẫu thân đã biết.
------
Ta nhìn sắc mặt mẫu thân, nàng không hề tức giận. Ta cũng không giấu giếm, kể chi tiết cho mẫu thân nghe một lượt. Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, không nói thêm một lời nào.
Hôm nay được nghỉ, hiếm hoi là phụ thân cũng ở phòng mẫu thân, ba người chúng ta lặng lẽ ăn bữa điểm tâm.
Phụ thân ấp úng đã lâu, chắc chắn có chuyện không tiện nói khi có ta ở đây, ta bèn ra cửa trước.
Không cần nghe ta cũng biết, đại khái là phụ thân lại để ý đến cô nương nhà nào đó, muốn nạp thiếp.
Đàn ông đều là như vậy, chỉ thích cái mới chán cái cũ thôi!
Ngày ngày nhìn phụ thân, ta sớm đã chẳng còn kỳ vọng nhiều vào đàn ông nữa rồi.
Gia đình như Ôn gia, dù sao cũng là phượng mao lân giác, hiếm thấy vô cùng, không biết phải có phúc phận lớn đến cỡ nào mới gả được vào.
Mẫu thân muốn ta gả vào một gia đình như vậy, nhưng ta có gì đâu chứ?
Mặt trời vẫn chưa lên cao, ta dẫn Xuân Hồng đến Châu Ngọc Các lấy bộ trâm cài đầu mẫu thân đã đặt.
Châu Ngọc Các không phải là lớn nhất kinh thành, vì mẫu thân thân thiết với nương tử chủ tiệm, giá cả lại phải chăng, mẫu mã cũng không ít, nên đồ trang sức của ta và mẫu thân thường được làm ở tiệm nàng ấy.
Ta đối với đồ trang sức không mấy nhiệt tình, mỗi lần đích thân đến đây, chỉ là để tìm một khối đá thích hợp để khắc chương.
Tính ta vô cùng vô vị, ngoài ăn ra thì chỉ nhìn đá mà ngẩn người.
Ông nội ta khi còn sống thích viết chữ nhất, khắc chương thì thứ nhì.
Ta từ nhỏ đã nhìn, dần dần cũng hiểu được đôi chút, sau này thì thực sự yêu thích.
Một tờ giấy, một khối đá chẳng cần phải nghĩ cách để cố gắng duy trì tình cảm, ngươi chỉ cần dụng công, nó tự nhiên sẽ lập tức cho ngươi hồi báo.
Tốt hay không, nhìn một cái là biết ngay.
Thời gian còn sớm, trong tiệm không có nhiều khách, nương tử chủ tiệm cũng trạc tuổi mẫu thân ta, dáng người liễu yếu đào tơ, nhưng tính tình lại rất sảng khoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!