Ngày xuân tươi đẹp, mẹ đã dậy từ sáng sớm.
Hôm nay phải đi đạp thanh, việc cần sắp xếp còn rất nhiều.
Xuân Hồng kéo tủ quần áo, đang bận rộn chọn y phục.
Xuân Chi đang lục tìm hộp trang sức.
Ta ngồi trên mép giường lò sưởi nhìn, người thì đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn còn mơ màng.
Mẹ hôm qua đã nói với ta, hôm nay đi đạp thanh, có một người muốn gặp ta.
Nàng tuy không nói rõ, nhưng ta biết rõ người muốn gặp là ai.
------
Cha của ta tuy là Phụ Quốc Đại Tướng Quân chính nhị phẩm, nhưng lại là một tán quan, trong tay không có binh mã thực quyền.
Nhị thúc của ta trấn giữ biên thùy Tây Bắc, dẫn theo Nhị thẩm đi, để lại ba đứa con ở kinh thành.
Những năm này mẹ của ta sống trong nơm nớp lo sợ, chỉ sợ người khác nói nàng hà khắc với cháu trai cháu gái.
Trong nhà có gì tốt đều phải ưu tiên cho bọn họ, mãi đến khi Nhị thúc đón hai vị huynh trưởng đi rồi mới khá hơn một chút.
Ta từng có một mối hôn sự.
Nhưng lão thái thái nói Nam Sanh đáng thương, cha mẹ đều không ở bên, nhìn xem đã mười bảy rồi, cũng không có chỗ nào để đi, vừa nói vừa liếc mắt sang mẹ của ta, bảo mẹ của ta dụng tâm một chút, tìm cho Nam Sanh một nhà tốt.
Cha của ta hồ đồ nhát gan, ấp úng không dám nói lời nào.
Nam Sanh được nuôi dưỡng trong viện của lão thái thái, chỉ nhỏ hơn ta nửa tuổi.
Lão thái thái xuất thân hiển quý, từ khi ta biết chuyện thì người đã nói rằng, đồ vật trong viện của người sau này đều phải làm của hồi môn cho Nam Sanh.
Lúc ấy ta còn nhỏ, mẹ ôm ta vào lòng, vuốt tóc ta và nói với ta một câu.
"Nam Lâu, cuộc sống là do chính con tự sống ra."
Ta lúc đó còn không biết câu này có ý gì, chờ khi lớn hơn một chút thì ta liền hiểu.
Mẹ chỉ sinh ra một mình ta, những năm nay thuốc gì cũng đã uống, phương pháp gì cũng đã thử, cuối cùng vẫn không thể sinh thêm được một mụn con trai con gái nào.
Cha có đến bảy phòng thiếp thất, nhưng bất luận cha của ta cố gắng thế nào, hậu viện đã nhiều năm nay vẫn không có chút động tĩnh gì.
Lão thái thái không ưa mẹ của ta, cho rằng là do mẹ của ta không sinh được con trai nên đã ngấm ngầm giở trò.
Vì vậy người cũng không ưa ta.
Đợi đến một ngày Du Tùng, người đã định hôn với ta, thi đậu Bảng nhãn vào tuổi cập quan, lão thái thái liền gọi mẹ của ta đi.
Khi mẹ trở về, không nói gì, chỉ ôm ta mà rơi lệ.
Mẹ xuất thân bình thường, có thể gả vào đây hoàn toàn là nhờ ông ngoại của ta đã cứu mạng tổ phụ.
Chỉ là sau ngày hôm đó, ta chưa từng thấy mẹ cười với lão thái thái nữa.
Bất luận lão thái thái nói gì, nàng đều đáp ứng, không nói thêm một chữ nào.
Mãi đến khi lão thái thái nói động cha của ta, bảo người đến nói với mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!