Chương 38: (Vô Đề)

Thật ra câu tiếp theo ta còn chưa kịp nói mà!

Hắn e là đã sợ hãi lắm rồi, dù sao ta lớn thế này còn tè dầm ra quần, nói gì đến chuyện bảo ta lấy thân báo đáp.

Đêm đông dài đằng đẵng, thoại bản của ta lại không còn, ngủ cả một ngày trời rồi còn làm sao ngủ được nữa chứ?

Ta khoác áo choàng đứng dưới mái hiên ngắm tuyết, tuyết rơi lớn làm mờ mắt, trong sân có một người đang đứng.

Hắn thật to gan, lại dám trèo tường vào nhà ta.

Ta tặc lưỡi, muốn gọi người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi.

Ta không dám nhìn hắn, cúi đầu bước vào phòng, hắn đi gần như không có tiếng động, cũng theo ta vào.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, hắn đứng trước bàn nhìn ta, ta ngồi trên ghế, túm chặt ống tay áo, không dám nhìn hắn.

"Vì sao lại tránh mặt ta?" Giọng hắn rất trầm.

"Ta nào có tránh ? Chỉ là không muốn ra ngoài…"

Chưa đợi ta nói xong, hắn bỗng ngồi xổm trước mặt ta, chóp mũi gần như chạm vào mũi ta.

"Là vì e thẹn sao? Hửm? Lúc đó, ai cũng sẽ như vậy, dù sao nước lửa vô tình mà."

Hắn khẽ cười một tiếng, sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn mặt góc cạnh.

"Vì sao ngươi lại trèo tường vào nhà ta?" Ta chớp chớp mắt hỏi hắn.

"Thường ngày nàng nói mình ngây ngốc, ta không tin, nhưng hôm nay nhìn lại, nàng đúng là ngây ngốc thật. Ta thích nàng, nàng không nhìn ra sao?" Hắn dịu giọng nói.

Ta ôm ngực, cảm thấy chắc là mình đã nghe nhầm rồi.

Hắn thích ta? Hắn muốn gì chứ? Hắn vốn là một Vương gia, không cần mượn thế lực của Trưởng huynh ta. Tuy không đẹp bằng các huynh trưởng của ta, nhưng hắn cũng là một lang quân đội trời đạp đất.

Ta nói chuyện với hắn, cái vẻ hắn vận trù sách lược khi kể về chiến sự biên quan vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Hắn là một lang quân rất tốt, vì sao lại thích ta?

"A Tỷ của nàng chẳng lẽ chưa từng dạy nàng sao? Khi lang quân nói thích mình, nàng nên cúi đầu e thẹn mà hỏi một câu, là thích theo kiểu muốn cưới nàng sao?"

͏

"Không có, không có dạy."

"Ta muốn cưới nàng."

"Vì sao?"

"Vì nàng trong trẻo chân thành đó!"

Ta hoang hoảng hốt hốt cả đêm, lần đầu tiên không phải vì A Tỷ không ở bên mà mất ngủ.

Đến khi thức dậy vào ngày thứ hai, nhìn ngọc bội khắc tên hắn đặt ở đầu giường, ta thật sự cảm thấy mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ.

Ngày thứ hai, vừa qua giờ ngọ, hắn liền đến nhà ta, cùng Cha ta ở thư phòng nửa ngày.

Đợi hắn đi rồi, Cha gọi ta sang.

Mẹ và Cha ngồi trên ghế, sắc mặt không rõ là tốt hay không tốt.

"Hoài Vương điện hạ nói với cha là muốn cưới con, con nói cho Cha biết con có thích hắn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!