Chương 9: (Vô Đề)

Lòng tôi tràn ngập mệt mỏi, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị hơn:

"Tưởng Dụ, tôi đổ canh đi không chỉ vì nó khó uống, mà còn vì nó là do anh nấu."

"Tôi không cần anh cố gắng lấy lòng tôi. Làm ơn hãy đồng ý ly hôn, và đừng quấy rầy tôi nữa."

Tôi nghĩ anh sẽ thẹn quá hóa giận, hoặc ít nhất cũng sẽ lạnh mặt rồi bỏ đi.

Nhưng không.

Anh chỉ im lặng, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi:

"An Nhiên, ngày mai anh có thể đi chùa Linh Ẩn với em không?"

Ánh mắt đầy khát vọng của anh khiến tôi khựng lại.

Tôi mới nhớ, ngày mai là ngày tôi từng đi chùa Linh Ẩn cầu phúc cho Cẩn Ngôn.

Nhưng giờ đây, Cẩn Ngôn đã tỉnh lại, tôi không cần phải đến đó thường xuyên nữa.

Nghĩ đến điều này, tôi lắc đầu.

"Tưởng Dụ, tôi không cần anh đi cùng."

Thấy khóe miệng anh chùng xuống, tôi suy nghĩ một chút, rồi bổ sung:

"Thực ra, từ giờ tôi cũng sẽ không đi nữa."

Vừa dứt lời, sự thất vọng trên mặt Tưởng Dụ lập tức chuyển thành tuyệt vọng.

Đêm đó, đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng anh vẫn cố gượng cười, nói với tôi một câu Ngủ ngon rồi rời đi.

Anh im lặng một thời gian, không đến làm phiền tôi.

Cho đến một ngày, anh bất ngờ gọi điện với giọng trịnh trọng.

"An Nhiên, anh muốn gặp em một lần."

Tôi đồng ý, nhưng rồi, cuối cùng Tưởng Dụ lại không đến.

An Nhiên Giọng anh ở đầu dây bên kia đầy dồn dập:

"Anh đang ở nhà anh họ, anh ấy xảy ra chuyện rồi, anh không thể tới gặp em được."

Tim tôi như ngừng đập trong giây lát.

Cẩn Ngôn... đã xảy ra chuyện gì?

Đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi xoay người, liều mạng chạy về phía nhà Cẩn Ngôn.

Từ xa, tôi đã thấy một người đang ngồi trên sân thượng.

Thân hình mỏng manh của Cẩn Ngôn ngồi trên sân thượng, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn anh đi.

Nước mắt tôi tràn ra, tôi chỉ có thể chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa...

"Cẩn Ngôn, Tô Nhiễm Nhiễm đã c.h.ế. t rồi, nhưng em vẫn ở đây với anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!