Tôi sợ anh phát hiện ra điều gì, thế là vội vàng bịa một lý do:
"Chỉ là anh họ của anh trông rất giống anh. Em nhìn nhiều nên có hơi... nhập tâm quá."
Nghe vậy, dường như Tưởng Dụ nghĩ đến việc tôi từng phải vào ICU vì anh, nên cũng kiên nhẫn trấn an vài câu.
Trong những lần chinh phục trước, Tưởng Dụ chưa từng nhận ra sự chú ý của tôi dành cho Cẩn Ngôn.
Nhưng lần này, rõ ràng anh đã bắt đầu để ý đến từng hành động của tôi.
Có lẽ, chuyện chiếc đèn treo thật sự đã tạo nên hiệu ứng cánh bướm...
Sau khi xuất viện, Tưởng Dụ bận rộn không ngừng.
Tiến độ chinh phục của tôi cũng vì thế mà bị đình trệ suốt ba tháng.
Cho đến một ngày, Tưởng Dụ bất ngờ đề nghị:
"An Nhiên, đi chùa Linh Ẩn với tôi."
Hôm đó trời trong xanh, và điều kỳ lạ chính, suốt cả ngày Lâm Tịch không hề gọi anh đi đâu cả.
Tôi cùng anh bước qua 99 bậc thang dẫn lên chùa.
Trên đường, thấy tôi đi chậm, anh thậm chí chủ động nắm lấy tay tôi.
Tưởng Dụ tò mò hỏi:
"Sao mỗi tháng em đều đến đây bái Phật?"
Tôi thành kính đứng trước tượng Phật, nhẹ giọng đáp:
"Vì người em thương, em cầu mong anh ấy sớm ngày khỏe lại, cả đời an yên."
Tôi không nhận ra ánh mắt sâu thẳm của Tưởng Dụ đang nhìn mình.
Trên đường xuống núi, Tưởng Dụ bất ngờ gọi tôi lại.
Tiêu An Nhiên. Tưởng Dụ sờ mũi, giọng điệu vừa ngượng ngùng vừa nghiêm túc:
"Tim tôi không sao đâu, vì thế... em không cần đến đây làm vào mỗi tháng đâu."
Tưởng Dụ hiểu lầm tôi đến chùa là để cầu nguyện cho anh.
Tôi cúi đầu, khẽ cười nhạo, nhưng không giải thích.
Chỉ thuận theo tình huống, nói vài lời dễ nghe để trấn an anh.
Đêm đó, chúng tôi ở lại một nhà dân giữa lưng chừng núi.
Cảnh đêm rất đẹp.
Tưởng Dụ đề nghị muốn ngắm sao cùng tôi.
Nhưng vừa dứt lời, anh đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Tịch.
Lâm Tịch nói nhà cô ta bị cúp điện.
Cô ta sợ bóng tối, muốn Tưởng Dụ qua bầu bạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!